
Tác giả: Tự Do Hành Tẩu
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341147
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1147 lượt.
phải em nói, nhưng chị thấy nó có phiền không?" Tô Kiệt ngửa đầu thở dài.
"Đàn ông các cậu còn phiền hơn." Tô Lạc phản bác.
"Lăng nhăng, giả dối, đùa giỡn phụ nữ."
Tô Kiệt thản nhiên đáp: "Chị, đàn ông đều như nhau, trừ khi chị không lấy đàn ông."
Tô Lạc đẩy người cậu. "Mau đi giải quyết con bé đó đi. Để một cô gái ngồi trước cửa nhà còn ra thể thống gì. Mẹ đi đánh bài về mà bắt gặp chắc sẽ mắng cậu chết thôi."
"Em không muốn để ý đến nó nữa."
"Cậu không muốn để ý cũng phải nói cho rõ ràng, đừng rầy rà mãi."
Tô Kiệt rất miễn cưỡng nhưng cũng đứng dậy đi ra ngoài. Tiếp theo, ngoài cửa vang lên tiếng mắng nhiếc của Tô Kiệt và tiếng nấc nghẹn của Mỹ Huệ.
Lại một lúc sau, tiếng bước chân của hai người mỗi lúc một xa.
Tô Lạc định nhắn tin cho Dương Nhuệ nhưng nhìn đồng hồ đã mười một giờ đêm nên cô lại thôi. Đúng lúc này, điện thoại bất chợt đổ chuông, là Tiêu Kiến Thành gọi tới.
"Tô Lạc, ra ngoài uống rượu đi, chúng ta tiếp tục đọ sức." Giọng anh ta lè nhè, đầu kia truyền đến tiếng nhạc và tiếng cười nói ồn ào.
"Gì cơ?" Tô Lạc không khỏi ngạc nhiên.
"Tối qua cô thắng, tôi không phục, hôm nay uống tiếp đi."
"Anh điên à? Tôi không uống."
"Không uống cũng phải uống. Tôi nói cho cô biết, tôi chưa say, tôi thật sự...
chưa say!" Qua điện thoại, Tô Lạc cũng có thể nghe ra anh ta sắp gục đến nơi. Cô còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã tắt máy.
Tên họ Tiêu quả nhiên không xong rồi, xem ra, cuộc sống của anh ta rất thối nát. Tô Lạc thầm khinh thường, tắm rửa rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Lạc đi làm sớm hai mươi phút. Cô định đến nhà nghỉ tìm Dương Nhuệ để cùng ăn sáng nhưng nhân viên quầy lễ tân nói cho cô biết, anh đã trả phòng.
Tô Lạc vội đến cơ quan, văn phòng không một bóng người. Cô lấy di động định gọi cho Dương Nhuệ, nghĩ thế nào lại buông xuống, bởi cô không biết nói gì bây giờ, lẽ nào bảo muốn tìm anh cùng ăn sáng?
Một lúc sau, Tiểu Tần đến. Thấy Tô Lạc thẫn thờ trong văn phòng, chị liền đi vào, quan sát gương mặt cô rồi hỏi: "Tối qua thế nào?"
"Gì cơ?"
"Chẳng phải cô ở cùng Dương Nhuệ sao? Đã thành "liệt sĩ" chưa?"
"Liệt sĩ?"
"Chính là hiến thân một cách vinh quang ấy."
Tô Lạc đấm đối phương một cái. "Chị nói linh tinh gì thế?"
Tiểu Tần kêu đau, sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cảnh cáo cô: "Cô phải nắm chắc cơ hội, cô và cậu ta mỗi người một nơi, muốn gặp nhau cũng chẳng dễ dàng. Lúc cần ra tay thì hãy ra tay. Tôi nghe nói, mấy cô gái nông thôn như hoa như ngọc ở chỗ cậu ấy đang xếp hàng tranh làm "liệt sĩ" kia kìa."
"Ai muốn thì cứ làm đi." Tô Lạc cất giọng thản nhiên.
"Cô còn cứng miệng?" Tiểu Tần chỉ tay vào trán cô.
Lúc này, Thư ký Dụ xuất hiện ở cửa, lớn tiếng hỏi: "Tô Lạc, sao cô còn ở đây, chẳng phải hôm nay cô cần đi gặp Tiêu Tổng hay sao?"
Nhìn thấy lãnh đạo Tiểu Tần lủi rất nhanh.
"Cháu không muốn đi." Tô Lạc đáp.
"Tại sao?"
"Chúng ta làm từ thiện chứ không phải ăn mày." Tô Lạc lặp lại lý luận của Dương Nhuệ.
Tuy nhiên, chiêu này không ăn thua với Thư ký Dụ, ông ta trách móc: "Cô lấy đâu ra nhiều đạo lý thế? Nếu không đi, chuyện này giải quyết thế nào?"
"Luật sư Châu đề xuất chúng ta có thể thương lượng."
"Vậy thì cô mau đi thương lượng cho tôi!" Thư ký Dụ lập tức chỉ tay ra cửa, như một vị lãnh tụ.
Đi Dưới Ánh Nắng Gắt
Thế là một tiếng đồng hồ sau, Tô Lạc lại đứng ở chỗ bố cô trực hằng đêm.
Vào thời điểm này, đại sảnh khác hẳn tối qua. Đây là tòa văn phòng cao cấp nhất trong thành phố, các công ty và ngân hàng lớn đều có trụ sở ở đây. Dưới đại sảnh, người đi lại đông như mắc cửi.
Tô Lạc vào thang máy, bấm tầng ba mươi tám. Cô ngẩng đầu chờ đợi, vẻ mặt nặng trịch.
Ai ngờ đến tầng thứ hai mươi, thang máy đột ngột dừng lại, cánh cửa từ từ mở ra, Tiêu Kiến Thành vừa xem tài liệu vừa đi vào trong.
"Thế thì... tôi tìm anh cũng vậy thôi!" Tô Lạc đi vào vấn đề chính một cách cứng nhắc.
Tiêu Kiến Thành cười cười. "Cô đã hẹn trước chưa?"
"Chưa." Tô Lạc đáp.
"Chưa hẹn trước, tôi sẽ không có thời gian tiếp." Nói xong, anh ta lại cúi đầu xem tập báo cáo trên tay.
Thấy anh ta giở giọng trịch thượng, Tô Lạc nói luôn: "Vậy thì bây giờ tôi hẹn gặp luôn."
Cô vừa dứt lời, thang máy đã lên đến nơi. Cô đi nhanh ra ngoài để tìm thư ký, ai ngờ tầng này chỉ có hành lang dài hun hút và mấy cánh cửa phòng khép chặt chứ không thấy cô thư ký xinh đẹp nào.
"Thư ký của anh đâu rồi?" Tô Lạc quay đầu hỏi.
"Tôi không có thư ký." Tiêu Kiến Thành vẫn dán mắt vào báo cáo, đi về một đầu hành lang.
"Anh không có thư ký thì tôi hẹn kiểu gì?"
"Tôi đang chuẩn bị tuyển một cô thư ký. Khi nào tuyển xong, tôi sẽ thông báo với cô rồi cô hẹn sau."
Anh ta lại đùa giỡn mình, Tô Lạc có chút phẫn nộ. Cô nói với Tiêu Kiến Thành: "Bây giờ tôi trực tiếp hẹn gặp anh. Chúng ta hãy thương lượng về vụ đó, rốt cuộc anh muốn gì thì mau nói thẳng ra xem nào!"
Tiêu Kiến Thành dừng bước trước một cánh cửa, quay nguời đối diện với Tô