
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341476
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1476 lượt.
tuyệt không hoảng loạn dẹp hết mọi thứ. Nói tóm lại, quen biết con nhóc này lâu vậy rồi, cô vẫn chưa có dịp nhìn qua Tây Thuần kích động hay sợ hãi. Dù gặp phải chuyện gì, vẫn là biểu lộ thông thường trên mặt: bình tĩnh, ngoài bình tĩnh ra không có bất kỳ biểu lộ nào khác cho mọi người thưởng thức.
Có lẽ do cô ấy quá bình tĩnh.
Trầm Thính nhìn cô rồi chỉ chỉ vào làn váy của mình, khoa tay múa chân: “Không phải cậu không thích mặc váy sao?”.
“Bỗng nhiên thấy thích”.
Trầm Thính hồ nghi liếc bụng Tây Thuần, dù thế nào cũng cảm thấy cách nghĩ của mình là không có khả năng: “Sao lại chọn kiểu này, y hệt áo bà bầu”.
“Giống cũng không phải”. Tây Thuần không cho là đúng, tại sao mọi người lại cho rằng cái này không phải, cái kia không đúng thì nhất định đoán là do cái đó: “Tớ không phải cậu, cho dù có mặc như vậy ra ngoài trông vẫn không nhếch nhác”.
Rõ ràng là mỉa mai, Trầm Thính im lặng quan sát thân hình mảnh mai của cô: “ Thức ăn đi qua cơ thể cậu đều biến thành dinh dưỡng mức âm à?”
“Cho phép cậu thay tớ hấp thụ dinh dưỡng”.
“Đừng nguyền rủa tớ giảm cân”.
“Được được tùy cậu, có nói giảm cân nhiều hơn nữa cậu vẫn chẳng giảmxuống tẹo nào, đặc biệt kinh ngạc nha. Có bản lĩnh thì tán dóc về sự thật nào”. Tây Thuần nói xong thẳng thừng quan sát eo Trầm Thính, Trầm Thính tức giận đến mức dậm chân.
“Ngày nào đó cậu béo lên tớ nhất định móc đến khi cậu chết”.
“Yên tâm đi, cậu không có cơ hội đâu”. Nói xong nhanh như chóp chạy vào phòng thử đồ.
Trầm Thính không vui, gọi nhân viên bán hàng đến: “Lấy cho tôi thử bộ giống cô gái vừa nãy, size nhỏ nhất ấy”.
Nhân viên bán hàng liếc mắt đánh giá cô: “Size nhỏ nhất…”
“Cô nghĩ tôi mặc không vừa sao?”.
“Không phải không phải, chỗ của chúng tôi mỗi thiết kế chỉ có một mà thôi, đó là đặc trưngthương hiệu của chúng tôi, vì vậy…”
“Được rồi, cô qua bên kia đi”. Trầm Thính không có giận dỗi gì, ngồi xuống: “Ngay cả quần áo cũng bắt nạt tôi mà”.
Tây Thuần đi ra, ngay cả ý kiến của Trầm Thính cũng lười hỏi, đứng trước gương xoay một vòng. Lúc này Trầm Thính đã chấp nhận số mệnh, chiếc váy này chẳng hề bó eo, từ ngực buông dài xuống, làn váy trơn mượt. Trầm Thính không thể không tin, có đôi lúc không phải là người chọn quần áo, mà là quần áo chọn người, có vài người dù mặc gì vẫn thấy phù hợp.
“Lấy cái này đi, không tệ đâu”. Trầm Thính vui vẻ đánh giá.
Tây Thuần thay quần áo, lấy thẻ ra quẹt.
Trầm Thính nhìn thẻ của cô, mắt sáng rỡ: “Có bao nhiêu?”.
Nhìn Tây Thuần như đang cố gắng suy nghĩ một thoáng: “Miễn cưỡng có thể đủ mua hai cái váy”.
Trầm Thính giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể phát tiết: “Thế cho tớ vay để mua một cái váy nha?”
Tây Thuần gật gật đầu: “Tất nhiên, chỉ cần nộp đủ cho tớ mức lãi khiến tớ hài lòng là được”.
Trầm Thính không cười nổi, đành tự an ủi bản thân: “Đợi tớ gầy rồi quay lại mua, mắc công bây giờ mua, đến lúc đó gầy quá lại mặc không vừa”.
Tây Thuần vui lên: “Cậu cứ thoải mái ảo tưởng đi, tranh thủ bây giờ vẫn còn là ban ngày này”.
Trầm Thính vỗ vỗ ngực mình: “Tôi không tức, tôi không giận, tôi tuyệt đối không tức giận”.
Tây Thuần nghe thế, đến cả chân mày cũng lộ ra niềm vui, mới định mở miệng, di động đã reo. Hóa ra là bên nhà xuất bản gọi đến, nói ‘Hoàng hôn thủy tinh’ đang tiêu thụ rất ổn, nhiều độc giả hi vọng tác giả có thể ra tác phẩm mới, bên nhà xuất bản cũng hi vọng Tây Thuần có thể viết thêm tác phẩm mới. Tây Thuần không trả lời ngay, chỉ nói là muốn cân nhắc thêm.
Cùng Trầm Thính ăn cơm xong, Tây Thuần mới nói tạm biệt vớicô ấy, dĩ nhiên, thẻ của Tây Thuần cũng đã bị Trầm Thính mài mòn không ít.
Tây Thuần và Trầm Thính vừa chia tay, chuẩn bị về nhà, không ngờ nhận được cuộc gọi của Vương Hựu Địch. Tây Thuần nhìn kỹ những con số kia, tuy trí nhớ cô không tốt lắm, nhưng dãy số này có thể nói là rất thường xuyên gọi đến, nên cũng thấy quen thuộc.
Tây Thuần không nghĩ nhiều, đón ngay xe đến ‘Bất Dạ Thành’, nơi đúng như tên, Bất Dạ Thành, không ngủ, không ngừng nghỉ, không có ban đêm. Nói đến thành phố A, không ai không biết Bất Dạ Thành, là nơi kẻ có tiền đến để giải khuây, là nơi các cô gái dệt mộng vương tử, là nơi tốt xấu lẫn lộn, những kẻ quý hóa vờ thanh lịch nhiều không thể đếm xuể. Quan trọng nhất, đây là chỗ bọn người Vương Hựu Địch chơi đùa. Cô từng nghe Vương Hựu Địch nói, điều kiện phục vụ ở nơi này có thể nói là hạng nhất, thế nên bọn họ mới thích đến đây.
Có thể xem là quen thuộc, khi Tây Thuần mở cánh cửa ra thì hầu hết mọi người đã có mặt đông đủ.
Lý Thiệu Nham thấy Tây Thuần, mặt mày hớn hở vỗ vay Vương Hựu Địch: “Còn nói bận, không phải cậu vừa gọi một cái đã đến rồi sao?”.
Vương Hựu Địch như cười như không: “Cậu nói nhiều quá”.
“Nhìn bộ dạng của em đủ biết rồi. Nghi Bắc làm sao mà chủ động gây chuyện với em được, hẳn em đã làm gì để cậu ấy tức giận. Nghi Bắc không phải người lòng dạ hẹp hòi, em hạ mình một chút, cậu ấy sẽ bỏ qua thôi”.
Lý Thiệu