
Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341489
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1489 lượt.
giới rộng lớn này không thiếu chuyện lạ phải không?’
Vương Hựu Địch không nói nên lời: “Anh hối hận, anh không nên từ bỏ em. Không nên để em tự do, không nên đồng ý buông tha em dễ dàng như vậy”.
Tây Thuần rút tay về: “Anh nên biết chúng ta không thể trở lại”.
“Vì sao một cơ hội cũng không cho anh?” Vương Hựu Địch giữ hai vai cô: “Cho anh một cơ hội, anh sẽ tốt với em”.
Tây Thuần không giãy dụa, để mặc Vương Hựu Địch ôm mình: “Anh nhất định đối xử tốt với em, tốt hơn hết thảy mọi thứ trên đời này”.
Khóe môi Tây Thuần hé ra nụ cười, anh ôm cô cực nhanh, ngay cả cô cũng cảm nhận được sự vội vã cùng căng thẳng đó. Nhưng ngược lại cô bình tĩnh lạ thường, mở miệng: “Em đang mang thai, có phải anh sẽ sẵn sàng tiếp nhận cả đứa bé này”.
Tay Vương Hựu Địch buông xuống, không thê tin nhìn cô. Nét mặt anh rõ viết: không thể tưởng tượng nổi. Anh rất rõ, cô không phải người giỏi nói dối, nhưng giờ phút này, anh hi vọng cô đang gạt anh.
Vẻ mặt anh đau xót: “Đứa trẻ? Làm sao có thể? Đây…”
Tay phải Tây Thuần trượt trên bụng: “Ở đây, có một sinh mệnh nhỏ bé”.
Vương Hựu Địch vẫn đang trong trạng thái hết sức kinh hãi.
Tây Thuần khẽ cười, leo lên chiếc taxi vừa đến.
Cô thậm chí không thèm quay đầu lại, bởi một khi cô đã chọn hướng về phía trước, cô sẽ không cho bản thân mình cơ hội hối tiếc.
Bất kể đối phương là ai.
Tây Thuần về nhà, căn phòng quạnh quẽ làm cô hơi sững sờ, đứng yên ở phòng khách một lát, cô liền bật điều hòa. Thấy nhàm chán, cô mang tất cả quần áo của mấy ngày nay nhét hết vào máy giặt, sau đó quét dọn sạch sẽ nhà bếp. Làm xong hết thảy, cô ra phòng khách, nhìn ra cửa sổ lớn bên sàn, suy tư một lát. Căn hộ này hẳn do Trình Nghi Bắc tự mua cho riêng mình, rèm cửa này chắc là cũ rồi, nghĩ xong cô liền bê ghế qua, tháo hết rèm cửa xuống.
Một bên giặt rèm, một bên cười hí hửng. Tí nữa nhất định phải gọi một cuộc điện thoại cho Trình Nghi Bắc, nói cho anh biết cô đang giặt rèm cửa sổ. Tưởng tượng anh sẽ dùng giọng điệu lo lắng thế nào mà dạy dỗ cô, cách nghĩ này đánh thức hết thảy niềm vui trong cô.
Vừa phơi rèm lên ban công, di động trong tay cô đã reo vang. Tây Thuần nhìn di động, cẩn thận từng li từng tí quan tâm mẹ, hơn nữa là phải làm cho mẹ an tâm về vấn đề tiền bạc, có bệnh thì phải vào viện khám. Tắt điện thoại, cô thấy ngực mình sít sao.
Tâm tình vốn đang vui vẻ giờ lại như có tảng đá đè lên. Nhớ đến bên nhà xuất bản nói có gửi tin đến, cô mở máy tính lên xem. Nhìn tệp văn bản, cô thấy lúng túng. Viết gì đây này? Cô xoa trán, cô thật không biết nên viết tiếp thế nào. Vô nhà bếp rót nước, cô nhẹ nhàng uống một ngụm. Cuối cùng ở đầu tệp văn bản đánh ra bốn chữ ‘Dị Độ Chi Luyến”(*).
(*)异度之恋: dịch ra là các mức độ khác nhau của tình yêu, chung là giới hạn tình yêu. Mình thấy giữ nguyên tên thì hay hơn. Ai biết chuyển nghĩa gốc thấy hay hơn thì cứ ý kiến nhé ♥
“Nói với em nhiêu lần rồi, không nên đặt điện thoại trên đầu giường”. Trình Nghi Bắc bất mãn, bỗng dừng lại dò xét: “Có phải em vẫn chưa ngủ? Trễ thế còn làm gì đấy? Sao không nghỉ ngơi?”
“Vâng vâng, em chỉ không ngủ được mà thôi”.
Trình Nghi Bắc suy tư chốc lát: “Mất ngủ ư?”
“Không phải, là em chưa ngủ được. Phải rồi, anh đang làm gì đó?”
“Xử lý chút việc thôi”. Trình Nghi Bắc hời hợt trả lời: “Hôm nay làm những gì nào?”. Thực tế, tay anhđang cầm tư liệu tương đối quan trọng, vừa giải quyết nội dung tư liệu, vừa để ý trả lời cô.
“Thì đi ra ngoài một lát này, sau đó…” Cô kể cặn kẽ.
Trình Nghi Bắc thay đổi chủ đề nhanh chóng, rồi để cô từ từ suy nghĩ trả lời. Cũng chẳng nói gì nhiều, vậy mà thời gian lại trôi qua thật nhanh.
Mãi đến khi gác điện thoại, Trình Nghi Bắc vẫn nhìn vào điện thoại của mình. Kèm cô nãy giờ, bây giờ hẳn là ngủ rồi! Từng nghĩ sẽ giới thiệu cho cô một công việc, nhưng dường như cô thích ứng tốt hơn với cuộc sống thế này, cũng chẳng thấy oán trách gì. Hơn nữa bây giờ còn có em bé, vẫn nên chờ cô sinh con xong hãy hỏi.
Tây Thuần cầm di động, bất giác mỉm cười, càng lúc cô càng thích ứng với cuộc sống có anh. Cô tắt máy tính, đi tắm nước ấm, như vậy mới chịu lên giường nằm. Để điện thoại trên ngực, chầm chậm trượt xuống, hết trườn trên người rồi trượt xuống giường, cứ trượt lên trượt xuống như vậy.
“Cục cưng à, con cũng muốn một người cha phải không?”
Chẳng thu được hồi âm, cô cũng biết là không còn thú vị nữa: “Có lẽ anh ấy thật sự yêu con. Sẽ chơi đùa với con, dạy con học toán. Chỉ là khi con giải không đúng, sẽ bị la. Thật ra chỉ muốn con tốt hơn…”
Nói cả buổi, cô cũng quá mệt mỏi, ngủ lúc nào chẳng hay.
Cuộc sống như vậy, tự nhiên mà vẫn yên bình.
Ngủ mãi cho đến lúc Tây Thuần nhận được điện thoại của Đỗ Trạch Vân. Mặc dù có chút kì lạ, nhưng vẫn đi.
Rốt cục khi đến đây cô mới hiểu vì sao Đỗ Trạch Vân hẹn cô ra.
Đỗ Trạch Vân vừa nhìn thấy cô đã kéo cô qua: “Vương Hựu Địch cuốn lấy tớ mãi, không còn cách nào, tớ chỉ hứa giúp anh ấy hẹn cậu ra thôi”.
Tây Thuần gật g