
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341466
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1466 lượt.
i ở cạnh những người đàn ông khác.”
“Được.”
“Anh cũng không thích thấy nữ chính cười với những người đàn ông khác.”
“Được.”
“Cô ấy chỉ được cười với nam chính thôi.”
Cô cười rộ lên, không ngờ anh cũng có lúc bá đạo không tưởng.
Giọng anh trầm ấm, “Anh ghét nhất là nhìn cảnh cô ấy cô đơn khóc một mình trong đêm.”
Lòng cô xúc động, “Từ đây về sau có khóc sẽ ôm anh khóc, chùi hết nước mắt nước mũi lên áo anh.”
Dù người giặt cũng là cô, nhưng cô không ngại cực đâu.
“Thôi khỏi.” Anh cự tuyệt thẳng thừng.
Thật tổn thương làm sao.
Bởi anh sẽ không để cô phải khóc thêm lần nữa.
Mày cô chau lại, dĩ nhiên là không vừa ý với đáp án của anh rồi. Con gái là một loài động vật phiền phức, hàng ngàn hàng vạn đáp án, chỉ cần một cái không vừa ý cũng đủ để cô ấy giận bạn cả ngày.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, tay cô vẫn quàng quanh eo anh, nụ hôn không định có hồi kết, chỉ có bùng cháy dữ dội hơn.
Cô thở dốc, còn anh thì bế cô về phòng.
Cô cảm giác mình quay cuồng, nếu không muốn nói toàn thân rã rời, chẳng còn sức lực. Cô nhớ rõ cảm giác ngất ngây khi anh đắm mình mạnh mẽ trong thân thể cô, thậm chí eo cô còn phối hợp nhịp nhàng với nhịp điệu hối hả của anh, dung túng anh khám phá sâu trong thể cô.
Cô rất thỏa mãn.
Vấn đề là hôm sau, hai người dậy vô cùng muộn.
Lúc cô thức, Trình Nghi Bắc đã thức rồi, mỗi tội rất không tình thú ngó nghía trần nhà.
Rồi lại rất không tình thú hỏi cô, “Đến lúc tân trang nhà lại rồi nhỉ?”
“Thôi mà, tuy có hơi cũ một chút…” Ơ… cô cũng là hàng cũ đó.
Biết là vậy, nhưng hình như thiếu gì đó thì phải.
“Thế à.” Anh giảm IQ đột ngột, “Vậy coi như tiết kiệm được tiền trang trí.”
Anh còn chưa chịu cầu hôn kìa.
Cô bắt đầu ức chế, nhưng không nói ra, nhưng cô không gấp, không hề gấp.
“Hình như chị em lại có thai.”
Nhắc nhở là điều thiết yếu.
Tay Trình Nghi Bắc sờ xuống bụng cô, “Đừng lo, anh không gấp đòi em có con ngay bây giờ đâu.”
Với câu này, đã chứng minh bọn họ không hề ăn ý.
Ý cô không phải ý anh hiểu.
Bực bội, im lặng, khó ưa.
Cô khẽ cắn môi, “Nhưng em gấp.”
Thật sự ép cô nói hết ra á.
Nói xong, cô còn chủ động hôn anh.
Anh nhướng mày, không động đậy gì hết, cứ như anh đang chờ cô tấn công vậy.
Sao không phản ứng gì thế, cô bực hết sức.
May có đắp chăn, không chắc cô độn thổ chết mất.
Gan to hơn được tí, cô nhìn anh, cái tướng thấy chết không sờn.
Trở mình lên người anh, hãy còn ngọt ngào hôn anh, như chú mèo nhỏ nghịch ngợm trèo lên người anh, mềm mềm nhột nhột.
Mới đó, tay cô đã sờ vào giữa hai chân anh, đã vậy anh lại không có ý tránh đi, “Thật nhịn được á.”
Chẳng phải ai cũng nói, đàn ông bình thường chẳng ai nhịn được mà.
“Cần gì nhịn.” Anh nhướng mày nhìn cô, “Chẳng phải em đang giải quyết vấn đề đó sao?”
Đồ đáng ghét.
Tức anh ách, nhưng vẫn không từ bỏ, ngỏm dậy chống lên người anh, dạng chân ra chầm chậm ngồi xuồng, tốc độ của cô chậm ơi là chậm, trận này anh cực kì nhẫn nại.
Cuối cùng cũng ngồi xuống thành cng, chiếm thế thượng phong là vầy đấy, cảm thấy hưng phấn kèm cả kích động, quan sát thấy mồ hôi trên trán anh trượt xuống, xem ra kích thích lắm, còn bày đặt làm màu.
Cô chậm rãi vặn vẹo cơ thể, lên xuống không ngừng. Còn cảm giác được vật kia biến hóa trong cơ thể mình, hình như lớn hơn, cũng thô hơn.
Tay anh bắt đầu kích thích mò mẫm khắp người cô, cứ mãi miết xoa nắn ngực cô.
Anh có hơi dùng sức, cô khẽ rên, anh lại làm lơ như không có chuyện gì.
Cô kiệt sức, còn anh càng lúc càng phấn khích, đẩy cô phủ phục trên người mình, điên cuồng hôn cô, triền miên và vội vã.
Sau đó nghiêng người đặt cô dưới thân, bắt đầu công hãm cô từ trên xuống dưới.
Chân cô quấn quanh eo anh, còn anh thì mãnh liệt đẩy về phía trước.
Tiếng va chạm kịch liệt làm cô thẹn thùng, nhưng lại càng quấn chặt lấy anh hơn nữa, để nơi hợp nhất càng thêm thân mật.
Đến khuya lơ khuya lắc cuộc đua mới chính thức khép màn.
Trình Nghi Bắc chợt nhớ gì đó, lập tức đứng dậy, thuận tay kéo cô, “Nhanh xuống giường.”
“Làm gì cơ.” Ai xuống nổi chứ.
“Anh suýt quên hôm nay phải đi dự một hôn lễ.”
Lại là hôn lễ, cứ như đang lấy búa nện cô vậy đó.
“Sao anh không nói sớm.”
“Anh vừa định xuống giường, em đã tấn công…”
Cô cầm gối chọi anh.
Chuẩn bị xong xuôi hết mới bắt đầu xuất phát.
Nhưng cô vừa bước lên xe, Trình Nghi Bắc liền nói, “Hôm nay mặt ai đó đỏ mọng.”
Cô hết biết nói gì.
Hôn lễ của Đỗ Trạch Vân không phô trương lắm, nhưng toàn đồ hàng hiệu sang chảnh đắt tiền.
Tây Thuần khoác tay Trình Nghi Bắc, nhìn cô dâu chú rể cô chợt nhớ một cảnh trong phim ‘Có lẽ anh không thể yêu em’, bạn gái nam chính đưa bạn trai mới đến trước mặt nam chính, muốn bạn trai mình nói với nam chính rằng: phải cám ơn đôi mắt không biết nhìn của anh, nếu không tôi đã chẳng có cơ hội ở bên Maggie.
Nếu hôn phu của Đỗ Trạch Vân có thể nói câu tương tự như thế với Trình Nghi Bắc, thì tình thế phải nói hấp dẫn thôi rồi.
Tiếc thay, tưởng tượng của cô chẳng cái nào th