
Tác giả: Mặc Tử 1123
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341668
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1668 lượt.
ười bản địa, gia thế trong sạch?
Lâm Lung hết ý kiến, quyết định cứ để trống phần đó trước, xem tờ sau đã. Tờ thứ hai là tình hình chính trị, hình như chỗ này phải viết là “quần chúng”, nhưng nếu viết chỗ này là quần chúng thì bảng phía trên viết gì?
Phía dưới là địa chỉ, hộ tịch, sở tại thì không có vấn đề gì, nhưng tính chất hộ tịch lại là cái gì?
Còn có phần sau tờ thứ nhất và một chỗ trống lớn, yêu cầu điền “Thành viên chủ yếu trong phạm vi gia đình trong quá khứ và hiện tại, nghề nghiệp quan hệ chính trị với nhau như thế nào.” Thành viên chủ yếu trong phạm vi gia đình là gì? Là chỉ viết dòng chính hay viết cả dòng thứ họ hàng? Dòng chính là viết cha mẹ hay phải viết ba đời?
Rối rắm nhất là câu “nghề nghiệp có quan hệ thế nào với thái độ chính trị”. Làm ơn đi, một câu nói dài như vậy cũng không ngắt nghỉ, là muốn biết nghề nghiệp là gì hay muốn biết thái độ chính trị như nào? Lại nói, nghề nghiệp có liên quan gì đến thái độ chính trị, cuối cùng là đang đùa cái gì vậy?
Nhìn lại tờ thứ hai “Quan hệ với mọi người, thái độ chính trị như thế nào”. Quan hệ giữa người với người là viết bạn bè, bạn học hay là hàng xóm, họ hàng xa? Lại thái độ chính trị, thái độ chính trị này phải viết như nào? Một lòng hướng Đảng?
Dưới cùng còn có hai chỗ cần con dấu của địa phương, con dấu của cơ quan thì tốt hơn. Còn một chỗ là “chính quyền thị trấn, đơn vị hành chính của khu phố (hoặc đồn công an)”. Lâm Lung đoán dấu phẩy này là có nghĩa là giống nhau. Tức là lấy con dấu của chính quyền ở địa phương xử lý hoặc con dấu của đồn công an. Khu chính quyền? Đi đến đâu?
Rối rắm nhất vẫn còn ở phía sau, Lâm Lung không hiểu sao bỗng thấy phía dưới tờ thứ hai có một hàng chữ nhỏ “Biểu này phải do cơ quan hoặc quản lý chi nhánh điền, bản thân không thể tự điền.”
Nhìn đến đây, quả thật cô có loại kích động hộc máu ngã xuống đất – bản thân không thể tự điền vậy gửi cho tôi làm gì? Tổng cộng có hai tờ, ít nhất có gần một nửa không biết nên viết cái gì, gửi đến cơ quan sẽ có người biết điền sao? Quân nhân khôn khéo như vậy sao lại không gửi thêm một bản mẫu hợp lệ đến cho người ta làm mẫu chứ?
Cô nương Lâm Lung không còn gì để nói mở máy tính ra, nhắn lại trên QQ, MSN, Email của Long Tuyền một câu nói giống hệt nhau: Đã nhận được biểu, không điền, mau gọi điện lại.
Đợi ba ngày vẫn không có hồi âm, cô đành phải nhắn lại ở QQ, thuận tiện gửi luôn Email cho Trác Nhất và Tiếu Lực Dương, cũng chỉ có một câu nói: có việc gấp tìm Long Tuyền, giúp tôi chuyển lời, cám ơn.
Lại đợi ba ngày vẫn không có động tĩnh, Lâm Lung không kìm được tức giận. Thường ngày sau bữa cơm chiều Long Tuyền vẫn luôn lên mạng hoặc gọi điện cho cô, vậy mà vào lúc này có việc gấp tìm anh, tìm một vòng cũng không có tin tức.
Gọi điện thoại đến đội của anh, được rồi, ba người đều là “không tiện nghe điện thoại, có chuyện xin nhắn lại”. Có lẽ là làm nhiệm vụ, bọn họ ở cùng một phân đội, khi làm nhiệm vụ cũng sẽ làm cùng nhau.
Như vậy có thể thấy được bình thường liên lạc thường xuyên cũng không phải chuyện tốt. Sau khi dưỡng thành thói quen, đến lúc quan trọng sẽ không thể chịu được cảm giác đau khổ khi chờ đợi kia.
Lâm Lung tìm một diễn đàn quân tẩu nổi tiếng trên Baidu trưng cầu một phen. Cũng co lời khuyên, nhưng cô không dám làm theo, sợ Long Tuyền là bộ đội đặc chủng, cách điền sẽ không giống. Biểu chỉ còn lại một phần, cũng không biết photocopy có được hay không, chẳng may điền loạn lại trở thành phế thải thì xong.
Cô chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn mấy tờ giấy kia, rất có loại kích động muốn vò nát nó. Cô cắn răng lẩm bẩm: “Nhóc Tuyền à nhóc Tuỳen, khi nào thì anh mới có thể ‘nhật lạc tây sơn hồng hà phi, chiến sĩ đả bá bả doanh quý’* đây?”
*Nhật lạc tây sơn hồng hà phi, chiến sĩ đả bá bả doanh quý: mặt trời lặn nhuộm hồng tây sơn, chiến sĩ mang đồ về trại.
Hai mươi ngày, đối với người bận rộn đến mức một ngày không thể lo ba bữa thì chỉ là một nháy mắt, còn với người mỗi ngày nóng nảy chờ đợi mà nói lại rất dài, dài đến mức Lâm Lung không kịp đợi đến ngày Long Tuyền về căn cứ liền điền lung tung vào biểu rồi gửi lại cho anh.
Chờ đến khi Long Tuyền làm nhiệm vụ trở về mở chuyển phát ra, nhìn biểu mà cô gửi đến thì dở khóc dở cười.
Anh bớt thời gian gọi điện thoại cho Lâm Lung, nói biểu mà cô điền không hợp cách, từ đầu tiên đã sai lầm rồi: l-q/d “Phần ‘bản thân’ em chọn một thứ thích hợp nhất trong ‘công nhân, nông dân, cán bộ, quân nhân, học sinh’.”
“Cái gì cũng không phải!” Lâm Lung vẫn không hiểu: “Tại sao điền ‘quần chúng’ lại sai?”
“ ‘Quần chúng’ là chỉ trạng thái chính trị, em là giáo viên nhân dân thì không tính là cán bộ, vậy thì viết là công nhân đi.” Long Tuyền lại tiếp tục cười nói phần tình huống chính trị cô viết chân thành như đơn xin vào Đảng. Thật ra thì đó chính là chính trị trong sạch không có ghi chép phạm tội, không tham gia xã đoàn tổ chức phi pháp là được: “Kinh nghiệm xã hội em viết từ lớp 7* là được, l-q\'d không cần viết cả tiểu học vào đây, biểu này không đủ cho em viết, hơn nữa mỗi một