
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1342419
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2419 lượt.
và gia vị, xong lại xách một túi đồ to đầy ụ đến gõ cửa nhà Chương Minh Viễn. Trong vòng một ngày, đây là lần thứ ba cô tới căn hộ của anh ta.
Vừa vào nhà bếp, ánh mắt cô liền quét qua khắp nơi một lượt, sau khi đảo mắt nhìn sơ không hề phát hiện được gì cả. Tiếp đó, cô mượn cớ tìm khắp trong tủ bếp lẫn khu vực bồn rửa. Chương Minh Viễn nghiêng người dựa vào sô-pha xem ti-vi trong phòng khách, một trận bóng đá đang phát sóng đến hồi gay cấn. Cô nghĩ anh ta hẳn sẽ không chú ý đến động tĩnh của cô trong phòng bếp.
Nhưng ngờ đâu, giọng nói anh ta đột nhiên truyền đến từ xa: “Hình như cô đang tìm cái gì hả? Tìm gì vậy?”
Ban đầu Bạch Lộ ngượng không định nói, nhưng nghĩ lại, biết đâu Chương Mnh Viễn đã trông thấy thậm chí còn nhặt được chiếc nhẫn kia thì sao. Vì thế cô bước tới đỏ mặt ấp úng kể, nói năng có phần lộn xộn, anh ta nghe vài lần mới hiểu ra ý của cô, khóe miệng lại hiện lên nụ cười như có như không quen thuộc: “Tôi cứ thắc mắc sao cô tốt bụng dữ vậy, bỗng dưng gọi điện hỏi tôi muốn ăn gì thì mang đến cho. Hóa ra là làm mất đồ ở chỗ tôi muốn tới tìm. Khi không tử tế đột xuất, không tặc thì cũng trộm.”
Bị anh ta nói như vậy, cô có phần xấu hổ, liền phản bác không suy nghĩ: “Ai không tặc cũng trộm chứ, tôi trộm của anh cái gì, tôi lừa…”
Lời còn chưa dứt, Bạch Lộ vội che miệng, cả khuôn mặt không nhịn được mà đỏ ửng lên, nóng rực như lửa.
Chương Minh Viễn nhìn cô không chớp mắt, điệu cười như có như không trên khóe môi càng đậm hơn, càng ngày càng đậm. Nụ cười của anh ta khiến mặt cô càng thêm đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.
Vừa ngượng vừa quẫn quay đầu trở vào nhà bếp, Bạch Lộ nhất thời rất muốn cầm lấy túi xách đặt trên bàn ăn bỏ đi quách cho rồi.
Phòng ăn xây theo kiểu mở rất gần với cửa nhà, Bạch Lộ nghe tiếng vừa xoay đầu đã có thể nhìn rõ một một người đang đứng ngoài cửa. Đó là một cô gái trẻ, mặc một bộ váy trắng đen kiểu dáng đơn giản nhẹ nhàng, mái tóc đen búi lỏng theo kiểu Pháp, toàn thân trông rất ưu nhã và có khí chất. Cô ta vừa đi vào nhà vừa đem chìa khóa trong tay nhét vào túi đeo tinh xảo khoác chéo trên vai, vừa ngẩng đầu bắt gặp tầm mắt của Bạch Lộ, cô ta ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, rõ ràng là hết sức bất ngờ.
Bạch Lộ nhìn vẻ mặt cô ta liền hiểu ra sự tồn tại của bản thân đường đột biết dường nào. Mặc dù cô vẫn không biết cô gái trẻ tuổi này rốt cuộc là ai, nhưng một khi đã có chìa khóa cửa nhà có thể tự do ra vào, cô đoán nhất định phải có quan hệ thân mật với Chương Minh Viễn. Là vợ chưa cưới của anh ta sao? Hay là ong bướm nào đó ngoài vợ chưa cưới?
Khi trong đầu Bạch Lộ đang lập lòe không biết bao nhiêu phỏng đoán, lại nghe Chương Minh Viễn gọi cô gái trẻ tuổi kia một tiếng chị. Giọng nói của anh ta cũng rất bất ngờ: “Sao chị lại tới đây, không phải nói hôm nay phải đi Thâm Quyết họp à?”
“Bộ dạng em thế này chị còn lòng dạ nào đi Thâm Quyến, bảo trợ lý đi rồi.”
Chị anh ta không thèm thay dép, giày cao gót cứ thế giẫm lạch cạch tiến vào. Chị ta đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống, ánh mắt đảo qua hai món mặn một món canh trên bàn, lại nhìn đến Bạch Lộ, mang theo vẻ mặt ngẫm đánh giá: “Minh Viễn, vị tiểu thư này là ai?”
Chương Minh Viễn giới thiệu hết sức ngắn gọn: “Cô ấy là Bạch Lộ.” Ngừng một chút, lại giới thiệu với Bạch Lộ: “Chị tôi, Chương Minh Dao.”
Để tránh hiểu lầm, Bạch Lộ không thể không tự giới thiệu bản thân một chút: “Xin chào chị Chương, tôi là Bạch Lộ, thư ký văn phòng tổng giám đốc của Thiên Đô Quốc Tế, tổng giám đốc Vương bảo tôi thay mặt công ty đến thăm cố vấn Chương.”
Chương Minh Dao không nói gì nữa, chỉ nhìn liếc qua em trai mình với vẻ suy nghĩ. Chương Minh Viễn tỏ vẻ tỉnh bơ thản nhiên: “Chị, chị cũng chưa ăn cơm hả? Ngồi xuống ăn chung đi. Bạch Lộ, nhân tiện xới thêm một bát cơm cho chị giùm tôi.”
Bạch Lộ xới hai bát cơm riêng biệt đặt trước mặt hai người, sau đó mở miệng xin phép ra về. Chương Minh Viễn nhìn cô một cái rồi nói: “Như vậy sao được, thức ăn mình làm cô còn chưa được nếm qua miếng nào, không thể chỉ cho hai người chúng tôi ăn được, cô cũng ngồi xuống cùng ăn đi.”
Bạch Lộ vốn dĩ không muốn ở lại đây ăn cơm, bây giờ Chương Minh Dao tới lại càng không muốn. Nhất quyết từ chối khéo: “Thực sự không cần đâu, tôi còn có chút việc. Anh chị thong thả ăn, tôi đi trước đây.”
Khi Dương Quang gọi điện tới, Bạch Lộ vừa về đến nhà.
“Cả chiều nay anh đều ở trong phòng họp, bây giờ mới được ra ngoài, thế nào, tìm được nhẫn chưa?”
Cô thở dài rồi mới nói: “Không tìm ra nhẫn, em tìm khắp nơi đều không thấy. Cũng không biết rốt cuộc là nó bị rơi mất ở chỗ nào nữa.”
Anh an ủi cô: “Không sao, mất rồi thì anh mua cho em một cái mới. Đừng khó chịu nữa.”
Cô vẫn không vui lên nổi: “Nhưng cái này có ý nghĩa khác.”
“Chỉ cần là của anh tặng thì đều như nhau hết. Không tìm được đồ đã mất, vì nó mà khó chịu thì chẳng đáng. Nghe lời anh, đừng rầu rĩ nữa.”
Cuối cùng cô cũng bị anh dỗ mà nhoẻn miệng cười: “Được, nghe lời anh.”
Dương Quang nhậ