
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1342428
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2428 lượt.
như không có chiếc nhẫn kim cương đó, kẻ trộm xoáy được cái gì cũng đã xoáy rồi, chiếc laptop cùng một ít tiền của nhỏ lẻ kia cô đều có thể cho qua. Thế nhưng chiếc nhẫn đó nhất định cũng đã bị trộm mất, cô lấy gì trả cho Chương Minh Viễn đây?
Thở dài một hơi, Bạch Lộ mệt mỏi đưa hay tay lên ôm mặt không biết phải làm sao, trong lòng hoàn toàn mờ mịt.
Dương Quang không rõ nội tình, ôm lấy bả vai cô an ủi nói: “Không sao đâu, tiền tài là vật ngoài thân, mất thì cũng mất rồi. May là em không ở nhà, nếu không nửa đêm trộn lẻn vào nhất định dọa chết em. Mà kể ra, con gái ở một mình thật sự rất không an toàn, ngày mai bọn mình đi đăng ký xong liền đi tìm nhà thuê, chuyển đến sống cùng nhau.”
Trong vòng một ngày gặp phải quá nhiều chuyện, có buồn có vui vừa có kinh có sợ, Bạch Lộ sức cùng lực kiệt tựa lên đầu vai Dương Quang, không muốn nói câu nào, không muốn nghĩ gì nữa. Cũng còn may, bên cạnh cô vẫn còn có người đàn ông này, có thể cho cô dựa vào.
Đã bàn bạc xong xuôi hôm sau sẽ đi đăng ký kết hôn nhưng sự tình lại tiến triển không mấy thuận lợi. Dương Quang không tìm thấy sổ hộ khẩu trong nhà, lại không thể trực tiếp hỏi mẹ anh, lục lọi cả buổi cũng không ra đành hậm hực gọi điện cho Bạch Lộ: “Hôm nay e là không được rồi, không tìm thấy sổ hộ khẩu.”
Bạch Lộ hơi hơi thất vọng, nhưng miệng vẫn nói không sao: “Anh đừng sốt ruột, tạm thời cũng không vội mà.”
Nhưng Dương Quang vẫn rất sốt sắng, anh là loại người đã định là phải làm liền. Anh ở trong nhà tìm đông tìm tây, tìm cả nửa ngày vẫn không ra sổ hộ khẩu, liền đi thăm dò từ miệng ba. Bấy giờ mới biết mẹ lần trước đem sổ hộ khẩu đến phòng photocopy của trường photo xong vẫn còn để trong văn phòng chưa mang về. Anh không thể đến văn phòng mẹ cạy khóa lấy đồ, bèn lấy cớ công ty yêu cầu nhân viên bổ sung bản photo hộ khẩu nộp cho phòng nhân sự để gạt lấy sổ hộ khẩu từ tay mẹ.
Mang theo sổ hộ khẩu cùng chứng minh thư, Dương Quang hồ hởi phấn khích gọi điện tìm Bạch Lộ: “Ngày mai em xin phép nghỉ một ngày, mình đi đăng ký kết hôn.”
Nhận được cú điện thoại này của anh, Bạch Lộ cả ngày đi làm đều không nhịn được mà mặt mày tươi rói. Hoắc Mân không kiềm được bèn hỏi: “Bạch Lộ, tâm trạng em hôm nay có vẻ tốt lắm hả, có chuyện gì vui vậy?”
Cô sợ hãi biến sắc: “Cái gì, làm sao dì lại bị thương?”
Chắc là Dương Quang không tiện nói chuyện nên nén giọng xuống thật thấp: “Vậy đã nhé, lát nữa anh gọi lại cho em.”
Điện thoại liền bị cúp một cách vội vã. Bạch Lộ nắm chặt di động, trong lòng không khống chế được mà chùng xuống, chùng xuống, như thể rơi vào một hang động đen ngòm.
Suốt một ngày, Bạch Lộ hồn vía lên mây chờ điện thoại của Dương Quang. Nhưng anh vẫn chưa gọi lại. Cô cũng không thể gọi đi, mơ hồ cảm thấy việc Thượng Vân bị thương có khả năng không khỏi liên quan đến việc họ tự ý quyết định kết hôn. Nếu quả thực là vậy, bây giờ cô gọi điện sang chỉ làm Dương Quang thêm khó xử.
Đến gần năm giờ chiều, cuối cùng Dương Quang cũng gọi điện. Giọng nói đầy mỏi mệt, kể lại tường tận cho Bạch Lộ nghe sự việc xảy ra tại nhà anh sáng nay.
“Không biết làm sao mẹ anh biết được anh muốn lấy sổ hộ khẩu không phải vì phòng nhân sự của công ty yêu cầu nộp bản photo để lưu trữ, mà là lén bà đi đăng ký kết hôn với em. Sáng sớm mẹ đứng chặn trước cửa ngăn không cho anh ra khỏi nhà, khăng khăng đòi anh trả lại hộ khẩu cho bà rồi mới được đi. Anh thừa dịp mẹ không chú ý định xông ra từ một bên, nào ngờ mẹ túm ngay được tay áo anh không buông, cả người anh đều hướng ra phía ngoài, liền khiến bà lảo đảo ngã sấp xuống. Khi mẹ ngã thì vai đập xuống đất trước, chỉ nghe một tiếng bịch, bà lập tức ôm lấy vai kêu đau. Anh và ba đều hoảng, vội vàng điện 120 gọi xe cấp cứu đưa mẹ đi bệnh viện. Ban đầu cứ tưởng bị trật khớp vai, nhưng chụp phim mới thấy là bị gãy xương đòn, còn phải mổ để đưa về vị trí cũ. Hôm nay đã làm xong mọi kiểm tra trước khi mổ, sắp xếp chín giờ sáng ngày mốt đưa vào phòng phẫu thuật.”
Dương Quang nói xong một tràng dài trong điện thoại, rầu rĩ thở dài: “Thật không nghĩ đến sẽ thành ra thế này. Sức khỏe mẹ anh xưa nay vẫn rất tốt, hầu như chưa từng bị bệnh, không ngờ lần này chỉ vì anh mà đến nỗi phải vào viện mổ. Anh thực sự… thực sự cảm thấy có lỗi với mẹ.”
Bạch Lộ cũng đoán được rất có thể vì duyên cớ này mà gây nên chuyện, nhưng không ngờ đến là Dương Quang bất cẩn khiến mẹ anh bị thương nhập viện, còn phải làm phẫu thuật. Bây giờ cảm giác áy náy cùng tội lỗi nhất định đang giày vò anh từ sâu bên trong, bởi vì giọng nói của anh nghe nặng nề pha lẫn kiệt sức đến thế.
Mà cô, cũng không biết phải khuyên giải anh như thế nào mới tốt. Tuy rằng đây là việc ngoài ý muốn, nhưng suy cho chùng chuyện ngoài ý muốn này cũng vì sự khăng khăng cố chấp của anh mà ra. Sự cố do việc ngoài ý muốn dẫn đến này, cô cũng xem như đồng phạm, còn có thể nói gì đây? Có nói gì đi nữa, rốt cuộc là giải thoát cho anh hay giải thoát cho chính mình?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô m