
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341109
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1109 lượt.
giơ tay đề nghị: “Thưa các vị, câu hỏi của mọi người rất nhiều, nếu tôi trả lời hết có lẽ hết đêm cũng chẳng xong. Liệu có thể rút thăm để trả lời được không?”.
Phạm Triết Thiên muốn cười nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Vậy mỗi người một câu, năm chúng tôi năm câu và phải trả lời đúng tất cả. Nếu trả lời sai thì cuộc sát hạch của cậu phải sắp xếp lại”.
Thần Quang nghĩ, Phạm Triết Thiên, anh đúng là một con cáo già, cứ lần lượt thể hiện đi! Nhưng trên mặt Thần Quang vẫn nở nụ cười nhẹ nhõm: “Anh Cả, bắt đầu từ anh ạ?”.
Phạm Triết Thiên lắc đầu: “Bắt đầu từ Triết Hòa”.
Phạm Triết Hòa hắng giọng: “Câu hỏi thứ nhất, làm một bài thất ngôn tuyệt cú. Phải bao gồm tên của bảy anh chị em tôi, đó là Thiên, Địa, Nhân, Hòa, Lạc, Cầm, Đa. Yêu cầu, đi bảy bước thành bài thơ”.
Thần Quang trợn tròn mắt. Bảo anh đọc mấy bài thơ Đường, Tống hay mấy bài thơ hiện đại anh có thể cố gắng, còn việc này, anh đâu phải thi Trạng nguyên! Thần Quang lại giơ tay: “Liệu có thể xin sự trợ giúp từ bên ngoài không ạ?”.
Phạm Triết Hòa nói với vẻ đắc ý: “Có thể”.
Thần Quang đứng dậy đi tới bên cửa sổ, vừa bước một bước đã nghe thấy Phạm Triết Hòa nói to: “Một bước!”.
Anh vẫn không phản ứng, tiếp tục bước thêm bước nữa. Phạm Triết Hòa lại đếm: “Hai bước!”.
Thần Quang dừng bước, quay đầu lại nhìn Triết Lạc, rồi nhìn xuống chân mình, anh không đứng im, gọi điện thoại cho Thần Hy đang đứng đợi bên ngoài, mắt quan sát anh chị em nhà họ Phạm chăm chú dõi theo mình, anh hạ giọng, nói: “Chị, nhà họ Phạm bắt em phải làm thơ ngay tại chỗ! Khốn kiếp, là loại thất ngôn tuyệt cú! Bảy bước thành bài! Em đã đi mất hai bước rồi!”.
Thần Hy nhận được điện thoại, đưa mắt sang nhìn Lý Hoan, buồn cười nhưng không dám cười: “Bài thơ như thế nào, về nội dung gì?”.
Thần Quang nói: “Dùng tên của anh chị em nhà họ Phạm, Thiên Địa Nhân Hòa Lạc Cầm Đa!”.
Thần Hy nói: “Em chờ nhé!”.
Thần Quang đứng ở phòng khách, tay cầm chiếc điện thoại. Không cần nhìn anh cũng biết trong phòng có người đang cười thầm.
Triết Hòa nghĩ, nếu cậu thực sự làm được việc đi bảy bước làm xong bài thơ thì chứng tỏ cậu là người có học vấn đấy, còn nếu nhờ sự hỗ trợ bên ngoài, có thể sáng tác xong trong một thời gian ngắn cũng rất đáng phục!
Thần Hy cũng cuống lên, cô chỉ biết có một bài Mua dầu, bèn đọc cho Thần Quang nghe: “Chị chỉ biết bài này!”.
Anh không cần biết đến điều này, cứ đọc đã rồi nói: “Thiên thượng nhất lung thống. Địa thượng hắc quật long[1'>”.
[1'> Nghĩa là: Trên trời một đám chung chung. Dưới đất một hang đen ngòm.
Triết Hòa cười thành tiếng, đây là bài thơ của một người đàn ông viết về cảnh mua dầu trong tuyết đời Đường, hai câu dưới là: “Hắc cẩu thượng thân bạch. Bạch cẩu thân thượng thũng[2'>. Anh ta cười nói: “Tiếp tục đi, còn năm câu nữa”.
[2'>Nghĩa là: Con chó đen trên mình có đốm trắng. Con chó trắng trên mình sưng vù.
Thần Quang chẳng biết làm thế nào, lại giục Thần Hy. Chị cũng hết cách: “Chị hoàn thành hai mươi lăm phần trăm, còn lại em tự mình nghĩ cách đi!”. Nói xong liền cúp máy.
Thần Quang trừng mắt nhìn điện thoại, đúng là thiếu văn hóa! Anh quay đầu lại, nhận ra mình vẫn đang trong tư thế bước chân, trông khó coi, bèn bước dứt khoát hai bước quay trở về vị trí cũ.
Triết Hòa cười, nói: “Không cần, cậu không cần sải bước như vậy, vẫn còn ba bước để nghĩ!”.
Trong cơn tức giận, Thần Quang bèn đọc tiếp theo mạch bài Mua dầu: “Triết Địa thân thượng bạch. Triết Hòa thân thượng thũng”. Phạm Triết Nhân phì cười một tiếng. Trong năm anh em họ, Phạm Triết Hòa là người béo nhất, anh ta tức giận tới mức quay mặt sang bên. Nghe xong bốn câu đó, những người khác cũng cười ồ lên.
Phạm Triết Thiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thần Quang, nghĩ làm gì có chuyện dễ dàng trao Tiểu Đa cho cậu như vậy, làm khó cậu là để cậu nhớ, Tiểu Đa nhà tôi, trong con mắt của chúng tôi là cành vàng lá ngọc. Mặt của Phạm Triết Thiên sầm lại: “Nghiêm túc đi! Hai câu sau không cần đọc nữa. Nội dung này không cần thi nữa. Miễn cưỡng coi như đạt yêu cầu. Đề tiếp theo, Triết Nhân!”.
Thần Quang thở phào, anh nghĩ, những người trong nhà họ Phạm thật biến thái, lúc này anh thật sự muốn có một chiếc camera ghi lại cảnh tượng này, để về sau đưa cho họ xem, khiến họ xấu hổ chết thì thôi.
Phạm Triết Nhân nói với Thần Quang bằng vẻ mặt rất buồn cười: “Vấn đề của tôi rất đơn giản, hãy làm năm mươi lần chống đẩy”.
Vũ Văn Thần Quang nhìn Triết Nhân: “Ở đây? Bây giờ?”.
Phạm Triết Nhân gật đầu.
Thần Quang nghĩ, đã ngần này tuổi rồi chưa bao giờ muốn làm khỉ cho người khác chọc ghẹo, vậy mà đành phải muối mặt thế này, sau này nhất định sẽ trả lại cho nhà họ Phạm. Anh mỉm cười, vẻ không quan tâm, xắn tay áo lên, nằm sấp xuống phòng khách nhà họ Phạm.
Phạm Triết Nhân đếm. Thần Quang vừa làm vừa nghĩ, coi như đang ở phòng tập thể hình. May mà mình thích thể thao, nếu không, không mệt đứt hơi thì cũng bị xước da trầy vẩy.
Thần Quang nghe thấy Phạm Triết Nhân đếm đến năm mươi, bèn phủi tay đứng dậy: “Qua rồi chứ?”.
Phạm Triết Thiên gật đầ