
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341096
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1096 lượt.
u, anh Cả cảm thấy khá hài lòng trước việc Thần Quang nhẹ nhàng làm xong năm mươi lần chống đẩy.
Đến lượt Phạm Triết Địa đưa ra vấn đề. Triết Địa nói: “Nếu nhà Vũ Văn phá sản, cậu sẽ làm gì?”.
Thần Quang cười: “Không có nếu như, đó là việc không thể xảy ra”.
Triết Địa nhấn mạnh: “Nếu chẳng may như thế, cậu sẽ làm gì?”.
Thần Quang cười rất vui vẻ: “Tôi đã nói không có là không có. Đáp án là như vậy!”.
Triết Địa nhìn về phía anh Cả. Phạm Triết Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Coi như qua”.
Nụ cười trên khuôn mặt Thần Quang càng rạng rỡ, đã qua được ba người, anh cảm thấy cũng không phải việc quá khó khăn.
Phạm Triết Cầm đợi mãi, cuối cùng cũng đến lượt. Triết Cầm hỏi Thần Quang: “Cậu có biết giá thịt lợn trên thị trường hiện nay là bao nhiêu hay không?”.
Thần Quang há hốc miệng rồi ngậm lại. Anh đã đi chợ mua thức ăn bao giờ đâu, vì thế đành nói bừa: “Tám đồng?”.
Triết Cầm lắc đầu.
“Mười đồng?”
Vẫn không đúng.
“Không quá mười lăm đồng!” Thần Quang hết cách.
Triết Cầm nói: “Tôi thấy cậu thực sự không phải là con người của gia đình. Cậu chưa mua thức ăn bao giờ à?”.
Thần Quang cảm thấy câu hỏi này không phù hợp với mình. Anh nói: “Đã có người giúp việc rồi, vì sao tôi lại phải đi chợ? Nếu thực sự không được nữa thì ra nhà hàng ăn”.
Phạm Triết Thiên lắc đầu: “Vũ Văn Thần Quang, cậu không hiểu niềm vui của cuộc sống. Cậu không qua được vấn đề này”.
Thần Quang vẫn định đấu lý. Triết Cầm bèn nói: “Có tiền là một chuyện, còn cuộc sống lại là một chuyện khác, không phải tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền mua được”.
Phạm Triết Thiên nói: “Hôm nay tạm thời thế đã, chờ đến khi cậu học được cách mua thức ăn thì lại đến”.
Thần Quang nghĩ một hồi lâu, rồi sau đó nói với Phạm Triết Thiên: “Vậy thì có thể đưa vấn đề của anh ra không, đến lúc đó em chỉ phải trả lời vấn đề của chị Hai thôi?”.
Cả nhà họ Phạm đều cười. Phạm Triết Lạc vừa ghi chép vừa quan sát, cậu cảm thấy mọi người trong nhà bắt đầu thích Thần Quang.
Phạm Triết Thiên hỏi Thần Quang: “Cậu thực sự muốn trả lời vấn đề của tôi, qua cửa ải của tôi?”.
Thần Quang gật đầu.
Phạm Triết Thiên gọi với vào trong: “Tiểu Thiên, con ra đây!”.
Phạm Tiểu Thiên đã muốn ra xem từ sớm, nên khi vừa nghe thấy bố gọi, liền lập tức nhảy ra ngay. Phạm Triết Thiên nhìn con trai, cười, nói: “Người này muốn làm bạn trai của cô con. Con hãy ra một đề thi thử chú ấy”.
Thần Quang nhìn Tiểu Thiên mười tuổi mà dở khóc dở cười, không biết Phạm Triết Thiên nghĩ gì mà lại để cho một đứa trẻ thử thách anh? Trong đầu anh lập tức cố nhớ lại những cuốn truyện và những bộ phim hoạt hình đã từng xem, chỉ sợ Tiểu Thiên hỏi đến một nhân vật hoạt hình nào đó mà anh không biết.
Phạm Tiểu Thiên làm ra vẻ một người đã lớn, nghiêng đầu nghĩ một lát, rồi lại hỏi bố: “Bố, với câu hỏi của con, đáp án mà chú ấy đưa ra, đúng hay sai thì chỉ cần con nói được là được phải không?”.
Phạm Triết Thiên xoa đầu con trai, đáp: “Được, chỉ cần con nói là được”.
Mặt của Tiểu Thiên ánh lên vẻ ranh mãnh, cậu lên tiếng hỏi Thần Quang: “Nếu trên mâm cơm có món gà rán do mẹ cháu làm, một con gà có hai chiếc cánh, trong khi ấy cả cháu và cô đều muốn ăn, hơn nữa muốn ăn cả hai cánh. Chú sẽ làm thế nào?”.
Thần Quang cảm thấy Tiểu Thiên rất đáng yêu. Câu hỏi này có gì là khó, chẳng qua không thể để cho Tiểu Đa tranh ăn với cháu trai được rồi? Anh nói: “Chú sẽ gắp cả hai cánh gà cho cháu ăn”.
Tiểu Thiên vỗ tay vui mừng. Nó nói với Thần Quang: “Trả lời đúng! Cháu thích chú làm bạn trai của cô!”.
Thần Quang mỉm cười, đang định đùa với Tiểu Thiên, thì phát hiện vẻ mặt của anh em nhà họ Phạm ai cũng rất khó coi. Anh nghĩ, mình có nói điều gì sai đâu nhỉ?
Phạm Triết Thiên nhìn con trai rồi lại nhìn Thần Quang. Thấy vẻ mặt hớn hở của con trai, còn Thần Quang thì ngơ ngác, bèn nói: “Câu này, Tiểu Thiên nói được là được. Có điều, ngày mai cậu đến trả lời vấn đề của Triết cầm. Tự đi mua thức ăn, sau đó mang về nhà, buổi tối chúng tôi sẽ ăn đồ ăn do cậu mua. Nhớ là nhất định phải mua một con gà, món gà rán vợ tôi làm rất ngon!”.
Thần Quang ra khỏi nhà họ Phạm, nhìn lên bầu trời đầy sao bên ngoài, nghĩ, đúng là không dễ dàng gì.
Thần Hy, Lý Hoan và cả Tiểu Đa đang chờ đến sốt ruột. Nhìn thấy Thần Quang về, vội vây lấy hỏi xem tình hình thế nào. Thần Quang nhìn mọi người, rồi đột nhiên ôm lấy Tiểu Đa, cười lớn, nói: “Chỉ cần học cách mua thức ăn là được!”.
Mấy người ai nấy đều thở phào.
Lý Hoan hỏi Thần Quang: “Thế nào gọi là học cách mua thức ăn?”.
Thần Quang đáp: “Anh chị của Tiểu Đa nói, đến mua thức ăn mà tôi cũng không biết, vì thế không phải tuýp người của gia đình”.
Tiểu Đa cười ha hả: “Ngày mai em đưa anh đi mua!”.
“Ừ, mua xong thì xách đến nhà anh trai em, tối mai ăn cơm ở nhà anh Cả!”.
Mặt Tiểu Đa lộ rõ vẻ vui mừng và ngạc nhiên: “Xem ra anh Cả và mọi người chấp nhận anh rồi!”.
Thần Quang ôm Tiểu Đa ngồi trên ghế, nói với Thần Hy và Lý Hoan: “Em mệt rồi. Em còn phải làm năm mươi cái chống đẩy nữa”. Nói rồi kéo Tiểu Đa n