Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341002

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1002 lượt.

chắc để đón nhận cơ thể bé nhỏ của em gái.
Tinh Tinh nũng nịu trong lòng Thần, sau đó ngửa mặt lên vừa cười vui vẻ vừa hỏi: “Anh, sao bây giờ anh mới đến? Em cứ chờ anh đến đón em về. Anh không tốt, làm em phải chờ anh bao lâu”.
Tuy là trách móc, nhưng trong giọng nói của cô bé lại không có chút trách cứ nào, mà giống như đang làm nũng.
Trong giây phút đó, nước mắt của Thần cứ thế trào ra. Tinh Tinh thấy vậy lo lắng, vội vàng đưa đôi bàn tay bé nhỏ lên lau nước mắt cho anh.
“Anh, sao anh lại khóc? Anh, anh đừng khóc, có phải Tinh Tinh đã làm sai điều gì không? Anh...” Cô bé giống như đứa trẻ mắc lỗi cứ lo lắng không yên. “Em không vớt được máy bay giấy cho anh, có phải vì thế mà anh vẫn giận em không?”
Cố Hạo Thần vội vàng lắc đầu.
“Không, là do anh không tốt, đáng lẽ anh không nên bực mình với Tinh Tinh, anh không nên...”
“Trên đời này, anh là người anh tốt nhất.”
Tinh Tinh không cho anh nói những câu không tốt về mình. “Anh sẽ đắp các đụn cát thật cao, anh sẽ cùng em chơi trò công an bắt kẻ trộm, anh sẽ gấp nhưng chiếc máy bay giấy mà bay được rất cao rất xa... Anh của Tinh Tinh là người giỏi nhất!” Cô bé vừa vội vàng nói vừa dùng đôi bàn tay bé nhỏ đáng yêu không ngừng lau nước mắt cho Cố Hạo Thần.
“Tinh Tinh... cũng là cô em gái tốt nhất trên đời này.” Cố Hạo Thần ôm chặt Tinh Tinh vào lòng, cố hết sức ôm thật chặt.
Đó là cái ôm của sự nhớ nhung bao tháng ngày qua.
Nhưng một điều kỳ diệu đã xảy ra, sau khi ôm em xong, hình ảnh của Thần cứ thế mờ dần đi, giống như một bức tranh cát lóng lánh...
“Thần!” Tôi hốt hoảng cất tiếng gọi.
Cố Hạo Thần nhìn tôi cười, cả cơ thể anh từ những hạt cát biến thành một làn sương mù nhẹ.
“Hy Nhã, cảm ơn em. Tuy thời gian đầu anh luôn thương yêu chăm sóc em giống như em gái mình, nhưng sau này lớn lên, anh biết rằng em gái anh sẽ không bao giờ quay về được nữa, đối với Hy Nhã, cả đời này anh luôn muốn được bảo vệ em, đó là điều không bao giờ thay đổi.”
Thần đưa tay ra, anh muốn xoa đầu tôi, nhưng những ngón tay anh lại xuyên qua tóc tôi. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình cảm của anh, một tình cảm vô cùng ấm áp.
Thực ra, người nên nói lời “cảm ơn” phải là tôi mới đúng. Được gặp Thần ở đây, quả là một điều tuyệt diệu.
“Thần ...”
Tôi rất muốn nói cho anh nghe những tình cảm của tôi, nhưng hình ảnh của Cố Hạo Thần đã tan biến vào trong không khí mất rồi.
Trước mặt tôi giờ đây là khoảng không, giống như anh chưa từng xuất hiện vậy.
Tôi giật mình quay đầu lại, Tinh Tinh và Tiểu Anh cũng đã biến mất.
Mặt nước biển xanh thẳm, bãi cát vàng óng, ánh mặt trời cũng dần tan biến.
Tiếng sóng biển càng lúc càng xa, càng lúc càng xa..






Tôi rơi vào động không đáy của nỗi nhớ thương
Bạn có một thiên sứ của riêng mình không?
Hóa ra thiên sứ của tôi đã ở bên cạnh tôi từ rất lâu rồi.
Đó có lẽ là tình yêu do số mệnh định trước.
Khi người yêu đã mất tích đột nhiên xuất hiện,
“Vậy làm bước đột phá thôi!”
“Xòe tay ra, mình có cái này cho cậu.”
“Cẩn thận, chúng rất thích bay nhảy đấy.”
...
Từng giọt chất lỏng ấm áp cứ thế rơi xuống tay tôi, trong bầu trời đêm đẹp nhường này, một người làm tôi cảm động đến thế niềm hạnh phúc mà chỉ cần với tay một cái là có thể ôm trọn trong lòng đó... chắc trong suốt cả cuộc đời này, sẽ không bao giờ đến với tôi nữa đâu nhỉ?
Còn anh chàng đại ngổc Nguyên Triệt Dã đó lại mượn một cái cớ kém bản lĩnh đến như vậy để từ chối tôi.
Còn tôi thì lại ngốc nghếch tin tưởng...
Thật là hối hận quá, hối hận quá! Nêu như có thể quay lại lúc đó, tôi nhất định sẽ giữ chặt Nguyên Triệt Dã, giữ chặt hạnh phúc của tôi!
Nhưng hiện tại, trong thời điểm chỉ còn lại một mình tôi, Triệt Dã, cậu đang ở đâu?
Một con đom đóm bay đến trước mặt tôi, cứ bay xung quanh, không biết tại sao, nhưng nó lại cho tôi cảm giác vô cùng gần gũi. Tôi cứ đuổi theo con đom đóm và không biết từ bao giờ, tôi đang đứng dưới một bầu trời đầy sao rộng bao la.
Con đom đóm từ từ bay đi xa, rồi đậu lên vai ai đó.
Ai? Ai ở đó vậy?
Một bóng đen cao cao, khôi ngô, tóc bay trong gió, xung quanh có rất nhiều đom đóm.
Mái tóc đó màu vàng?!
Thình thịch!
Tim tôi bỗng đập nhanh, đầu óc rôi tung lên, người này... người này là...
Để xác nhận lại những gì đang nghĩ trong đầu, tôi bước nhanh về phía trước.
Người đó từ từ quay lại, nhìn nghiêng tôi thấy mặt người đó toát lên vẻ nhanh nhẹn, nụ cười sáng ngời...
Đó là, là...
Tôi cảm nhận được tim mình đang đập ngày càng nhanh hơn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Đó là...
Nguyên Triệt Dã?!
Là hoang tưởng sao? Là do tôi nhớ nhung quá nên mới tưởng tượng ra như vậy sao?
Ông trời ơi, xin Người hãy cho con biết Nguyên Triệt Dã trước mặt con đây là thực sao?
Nước mắt cứ thế tuôn rơi. Những ngày xa cách, những lời chưa nói, nỗi nhớ thương vô hạn, những niềm vui chất chứa... tất cả đều không tuân theo sự điều khiển của tôi mà cùng trào dâng, dần dần biến thà