Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341028

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1028 lượt.

Nếu không phải thì mẹ có thể bóc thư ra xem, đúng không?”.
Lúc này, tôi cảm nhận được bàn tay Triệt Dã đang nắm tay tôi run lên bần bật.
Tôi lo lắng ngước lên nhìn, thấy sắc mặt Triệt Dã trở nên trắng bệch, mắt cậu mở to, giống như đang bị kích động mạnh.
“Triệt Dã!”
Chính vào lúc mẹ Triệt Dã định xé bức thư ra xem, Triệt Dã bỗng nhiên ngồi bật dậy giật lấy bức thư, sau đó dùng hết sức xé vụn bức thư, tức giận hét lên: “Bà có tư cách gì mà xem thư của tôi? Người đã bỏ rơi con mình thì còn có tư cách gì? Bà đi ngay đi! Tôi không muốn nhìn thấy bà nữa!”.
Nói xong, cậu lại chui vào trong chăn.
Mẹ Triệt Dã hít một hai thật sâu, cố gắng nói với giọng rất bình tĩnh: “Triệt Dã, tạm biệt con!”.
Bà đi ra khỏi phòng con trai, lúc đóng cửa phòng lại, bà nói rất khẽ, dường như chỉ để một mình bà nghe thấy: “Triệt Dã, mẹ yêu con và cũng rất yêu bố con”. Sau đó, bà quay người, kéo hành lý bỏ đi.
Sau khi bố Triệt Dã tan làm trở về nhà, phát hiện bức thư và hành lý của vợ đều không còn nữa, ông lặng lẽ ngồi ở phòng khách suốt một đêm.
Chỉ trong một đêm, thế giới như biến thành một màu xám với bầu không khí vô cùng trầm uất.
Sau đó, bố mẹ Triệt Dã đã ký vào đơn ly hôn, thậm chí đến câu “Tạm biệt” cũng không nói với nhau.
Còn Triệt Dã thì được tòa án phán quyết sống cùng bố.
Sao sự việc lại thành ra nông nỗi này?
Xem hết những hình ảnh này, tôi lo lắng nhìn Triệt Dã, bây giờ nhất định cậu ấy đang rất buồn.
“Mình đã làm gì thế này?” Triệt Dã nhìn chằm chằm vào màn hình và cứ lùi dần về phía sau, lắc đầu, khó lòng chấp nhận được sự thực này. “Mình đã làm gì thế này, mình đã làm gì thế này?! Thật không ngờ, chính mình... chính tay mình...”
Thật không ngờ, chính tay mình...
Kết thúc tình yêu giữa bố và mẹ! Nặng nề hơn, chính mình đặt dâu chấm hết cho cuộc hôn nhân của họ!
Không thể tha thứ cho việc mẹ bỏ đi, không có cách nào để hiểu được sự lạnh lùng của bố, không thể tìm ra sự tồn tại của mình... đến lúc này mới phát hiện ra chính mình là người đã làm cho mọi việc thành ra nông nỗi như vậy. Sự việc này là một đòn đả kích to lớn đến nhường nào?
“Triệt Dã...” Tôi cất tiếng gọi cậu, cố gắng đến gần cậu.
Có lẽ khi tôi ở gần cậu, thì có thể an ủi cậu phần nào, có thể tiếp cho cậu thêm chút sức mạnh.
Nhưng Triệt Dã không chấp nhận được sự thực này, hoảng hốt trốn chạy.
Triệt Dã...
Tôi gọi tên cậu, lòng quặn đau, xót xa.
“Bố mẹ không hề muốn ly hôn, vốn dĩ bố mẹ cũng sẽ không ly hôn. Là mình! Là mình! Là mình đã xé nát bức thư níu kéo của bố viết cho mẹ, chính là mình...” Cậu ôm đầu ngồi sụp xuống, đau đớn thốt lên.
“Triệt Dã, đây không phải lỗi của cậu. Thực sự là không phải.” Tôi đứng trước mặt cậu, nhìn thiên sứ của mình cứ luôn miệng tự trách bản thân, lại không biết làm thế nào để an ủi.
“Không! Tất cả đều do mình, đều do mình, đều do mình.”
“Triệt Dã!” Tôi ngồi xuống ôm cậu vào lòng, hy vọng cái ôm này phần nào an ủi được cậu, để cậu không tự trách mình nữa.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Triệt Dã, đây là sự sắp đặt của Thượng đế nên không thể thay đổi được”.
Triệt Dã, xin cậu đừng đau lòng, chẳng ai mong muốn xảy ra những sự việc như thế cả.
Nhưng nhìn thấy cậu khóc, ngoài việc ở bên an ủi cậu ra, tôi không làm gì được nữa.
Không biết bao lâu sau, Triệt Dã mới lại lên tiếng.
“Hy Nhã ngốc, cậu có thể đừng nhìn mình nữa được không?”
“... Được.”
Tôi đứng dậy, quay lưng về phía cậu, ánh mắt tôi vô tình lại nhìn vào màn hình, câu chuyện trên đó vẫn đang tiếp tục.
Trên màn hình, sau khi bố mẹ Triệt Dã ly hôn, cậu thanh niên sống đơn độc tiếp tục gây chuyện. Ánh mắt của cậu lạnh lùng, nhưng chẳng có ai nhìn ra được đằng sau sự lạnh lùng đó là nỗi cô độc.
Hết lần này đến lần khác gây chuyện chỉ là mong muốn nhận được sự quan tâm của bố mẹ. Nhưng một gia đình giờ đã biến thành hai gia đình, cậu không có nơi nào để đi.
...
Nước mắt lại uớt đẫm trên má tôi. Hóa ra đằng sau những nụ cười rạng rỡ đó là biết bao bí mật, biết bao đau thương...
Triệt Dã, mình muốn nói với cậu, từ bây giờ trở đi cậu sẽ không còn cô đơn nữa, vì cậu đã có mình.
Mình yêu cậu, mình quan tâm đến cậu, và sẽ luôn chú ý đến cậu.
Mình hy vọng cậu có thể vui vẻ.
Khi được gặp cậu, mình đã có suy nghĩ như vậy. Khi mình thích cậu, mình cũng có suy nghĩ như vậy. Bây giờ, mình cũng nghĩ như vậy.
Cho nên Triệt Dã, xin cậu hãy sống thật vui vẻ.
Trên màn hình, hình ảnh mẹ Triệt Dã vẫn liên tục xuất hiện. Trong những ngày Triệt Dã khiến cho bố phải đau đầu, mệt mỏi, mẹ Triệt Dã đã lén đến thăm cậu, nhưng do Triệt Dã chuyển trường quá nhiều, nên cuối cùng mẹ cậu đã mất đi cơ hội lén đến thăm cậu.
...
Rốt cuộc thì tình yêu sâu nặng đến nhường nào mới khiến cho một người mẹ phải cam tâm chịu vất vả đến như thế? Triệt Dã, cậu có thể nói cho mình biết không?
Trong đầu tôi bỗng hiện lại một đoạn trong ký ức. Một hôm, có một người phụ nữ hình như đang rất vội, nên va vào tôi. Người phụ nữ đó chỉ nhìn tôi một cái rồi bỏ đi ngay, thậm chí còn không kịp nói lời xi


Disneyland 1972 Love the old s