
Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương
Tác giả: Tiểu Ni Tử
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134926
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/926 lượt.
rất đẹp, biển trước mặt tôi lúc này mang một màu u tối. Màu sắc u buồn của biển lúc này cũng khiến cho nỗi buồn trong tôi bất giác trào dâng, nỗi cô đơn u uất trong lòng như không thể thoát ra được.
Tôi đưa mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt tôi dừng lại trên một dải đá ngầm bên biển, có một người đang ngồi trên đó.
Cuối cùng đã gặp được một người để có thể nói chuyện cùng rồi, tôi từ từ tiến lại phía người đang ngồi quay lưng về phía tôi.
“Chào anh.” Tôi thân thiện làm quen.
Người đó nghe thấy tiếng tôi bèn quay lại, tôi nhìn anh ta mỉm cười, lập tức tôi sững sờ.
Người đó chính là... Thần?!
Là Cố Hạo Thần!
Một người nhẹ nhàng, đáng mến như Thần không biết gặp phải chuyện gì mà lại ngồi khóc một mình ở đây? Trong mắt anh lấp lánh những giọt nước mắt, giống như là vô số những vì sao, khiến người ta xót xa và không khỏi ngạc nhiên!
Trong trí nhớ của tôi, anh là một chàng trai có diện mạo khôi ngô, tuấn tú, ánh mắt hiền từ.
Phong cách của anh điềm đạm, từ tốn, luôn nuông chiều tính cách nghịch ngợm của tôi, thường ngồi nhìn tôi ăn bánh ga tô hạt dẻ, còn dùng chiếc khăn mùi xoa màu xanh da trời, vụng về lau những chỗ bẩn trên tay tôi...
Từng hình ảnh cứ dồn dập hiện ra như nước thủy triều dâng.
Thần...
Dạo này anh khỏe không?
Nhớ anh quá.
Trong khoảnh khắc đó, những giọt nước mắt nhớ nhung bỗng trào dâng.
Nhưng tại sao Thần đang ngồi trước mặt tôi lúc này lại khóc? Anh ấy có phải là Thần mà tôi đã từng quen không? Sao nhìn thấy tôi mà anh ấy lại có thái độ như không hề quen biết vậy?
Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra được bất kỳ việc gì cả. Lúc này tôi mói phát hiện ra rằng, những gì tôi hiểu và quan tâm đến Thần quả thực quá ít ỏi.
Thần, tên đầy đủ là Cố Hạo Thần, rất thích ăn bánh ga tô hạt dẻ, nguyên nhân là vì tôi rất thích ăn. Lớn hơn tôi một tuổi, từ trước tới nay chưa bao giờ thấy anh làm quen với cô bạn gái nào. Tính cách rất dịu dàng, rất đỗi dịu dàng...
Tôi cố gắng chắp vá những chi tiết nhỏ lại với nhau, nhưng mạch suy nghĩ của tôi vẫn trống không.
Thật đáng hổ thẹn! Tôi quen Thần bao lâu như vậy, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ là phải tìm hiểu về anh.
Con người không thể lúc nào cũng vui được, đúng không? Nhưng từ trước tới giờ tôi lại chưa bao giờ cùng anh ấy chia sẻ những nỗi đau, chưa từng an ủi khi anh buồn.
Với tâm trạng vô cùng áy náy, tôi tiên về phía trước, nắm lây tay Cố Hạo Thần, hỏi: “Sao anh lại khóc?”.
Thần nhìn tôi một cái, rồi quay đầu, tiếp tục các động tác đang làm dở. Lúc này tôi mới phát hiện ra anh ấy đang vừa khóc vừa gấp máy bay giấy. Bên cạnh anh ấy có mấy quyển giống như vở bài tập, trên các quyển vở có dấu vết của những trang bị xé. Còn xung quanh đôi chân đang ngập trong nước biển của anh có rất nhiều máy bay giấy đang dập dềnh theo sóng biển.
“Sao anh lại khóc thảm thiết như vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Tôi căng thẳng và lo lắng hỏi anh.
Nhưng Thần không hề dừng tay, cứ mặc cho nước mắt thi nhau rơi xuống biển. Anh không trả lời tôi, mà ra sức ném những chiếc máy bay giấy đã gấp xong xuống biển, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Thế nên tôi cũng đành rơi vào trạng thái trầm lặng, cùng anh ngổi trên dải đá ngầm và nhìn ra biển.
Những chiếc máy bay giấy được phi ra liên tục, chiếc thì rơi và chìm xuống dưới nước, chiếc lại bay được rất xa.
Máy bay giấy được phi ra biển, có thể sẽ có một chiếc bay qua được biển.
Tình cảm của người gấp máy bay giấy, bất kể là nhớ nhung, day dứt, hay là hạnh phúc... cũng sẽ được máy bay đưa tin đi chứ nhỉ?
Thần đang gấp máy bay cho ai nhỉ? Thông tin mà anh ấy muốn truyền tải đi là gì?
A!
Bỗng nhiên, tôi dường như đã hiểu được nguồn gốc những việc anh ấy đang làm, và cả những giọt nước mắt đau thương kia nữa.
Tôi đang chuẩn bị hỏi thì thấp thoáng từ xa có hai cô bé đang tiến lại, trong đó cô bé cao hơn một chút chính là...
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cố mở to mắt, một cái tên rất quen thuộc và cũng rất đáng để ghi nhớ bỗng hiện ra.
Tiểu Anh!
Cô bé đó là Tiểu Anh!
Tôi không dám tin vào mắt mình, nhưng lại cũng vô cùng kinh ngạc và vui mừng. Nhưng câu nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai. .
“... Thực ra Tiểu Anh rất thích nhìn chị Hy Nhã cười!”
“Vâng, tại vì chị Hy Nhã cười nhìn ngô ngố rất đáng yêu.”
“Cho nên chị Hy Nhã sau này phải hay cười vào nhé, đừng như Tiểu Anh, làm cho những người ở cạnh quan tâm đến mình phải buồn...”
…
Đúng là Tiểu Anh rồi! Nhưng sao cô bé lại ở đây?
Còn nữa, cô bé đi cùng với Tiểu Anh, có phải là bạn mới quen của con bé không?
Cố Hạo Thần đang ở bên cạnh tôi dường như cũng cảm nhận được có người đang đi về phía mình, nên anh dừng việc gấp máy bay giấy lại, do dự nhìn theo ánh mắt của tôi.
Thần vốn im lặng, lúc này đây sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Trong ánh mắt anh hiện lên vẻ bất ngờ, day dứt, cuối cùng trong những giọt nước mắt trào ra lại chan chứa niềm vui sướng, hạnh phúc.
Anh vội vàng tuột xuống khỏi dải đá ngầm, chạy về phía bọn họ, sau đó như cơn vũ bão, ôm chầm lây cô bé đi