
Tác giả: Lăng Thục Phân
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 134592
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/592 lượt.
“Bạn học.”
Sau tiết học đầu, Trần Cửu Tương nhảy lò cò đến trước chỗ ngồi của Thạch Đan Kỳ.
“Rốt cục cậu cũng đi học trở lại rồi hả! Chúc mừng!” Thạch Đan Kỳ ngẩng đầu, mắt nâu tràn đầy ý cười. Nhìn vẻ mặt cô chan hòa, Trần Cửu Tương ngồi dịch sang một bên ghế, cố sức di chuyển vào trong, cẩn thận nâng lên chân phải còn bó thạch cao.
“Chuyện kia, ha ha, cậu... Nghe nói mấy ngày trước cậu đưa em trai tớ về nhà, còn nấu đồ cho nó ăn. Thật ngại quá! Thằng nhóc kia cũng không biết hai chữ “khách sáo” viết như thế nào, mẹ tớ bảo lúc nào đến trường đi học nhất định phải cảm ơn cậu.”
“À.” Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Không cần khách sáo, cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm.”
Thực chất cô chỉ lo cho bản thân mình, thờ ơ lạnh nhạt, cho dù có lúc giúp đỡ người khác, cũng là do nghĩ đến sẽ không ảnh hưởng đến bản thân. Giống như mấy ngày trước, đem bữa tối của bản thân đưa cho em trai của Trần Cửu Tương ăn khuya, cô thể sau này sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.
Cô sắp xếp lại sách bút xong, đứng dậy đi ôm tài liệu giảng dạy cho thầy toán.
Bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn dần dần biến mất hẳn phía ngoài cửa lớp, như trời râm có mây, muốn xấu không xấu, muốn đẹp chẳng đẹp, cô hoàn toàn không làm mọi người chú ý.
Trong góc, Trần Cửu Tương giải thích hết ngọn nguồn với bạn bè, cuối cùng đạt được sự đồng tình của mọi người, lần nữa được giữ lại vị trí đứng đầu trong nhóm.
“Trần Cửu Tương! Bên ngoài có người tìm!” Có người kêu.
“Hả? Người nào?”
Cô quay đầu lại, là Trần Cửu Hãn, thân hình cao lớn đứng ở trên hành lang, ánh mắt tăm tối hướng cô trừng lại.
Thật sự hiếm có! Trần Cửu Hãn học ở trường trung học cơ sở ngay sát bên cạnh, vườn trường ở phía đối diện đường đi của bọn họ, cho nên chỗ hai người đi học rất gần nhau. Tuy là như vậy, nhưng số lần hai chị em từng đi học với nhau là con số không, nguyên nhân đương nhiên là ở đức tính quái gở chết tiệt kia của Trần Cửu Hãn.
“Trần Cửu Hãn, mày không đi học, chạy tới trường của tao làm gì?” Trần Cửu Tương nhảy đến bên cửa sổ, hung dữ trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội, hại cô sáng nay phải cúi đầu trước kẻ thù.
Một cái túi trực tiếp bay thẳng đến! Trần Cửu Tương tay chân lúng túng tiếp được, thiếu chút nữa làm rơi nạng chống.
“ A, hộp cơm! Tao chỉ biết mẹ sẽ không quên cái dạ dày của tao… Không đúng, vì sao là mày đưa tới, mà không phải mẹ?” Bây giờ nó phải ở trường chứ, sao lại có mặt ở đây được.
“Hừ!” Thiếu niên cao gầy kia ngay cả trả lời cũng lười.
“Tao biết rồi, mày nhất định trốn học rồi đúng không?” Trần Cửu Tương nổi giận đùng đùng nói: “Tao làm sao có thể có loại em trai không biết tiến thủ như mày hả? Nói ra thật ự là mất mặt!”
“Mình thế nào mà còn chê bai người khác!” Trần Cửu Hãn khinh thường nhếch khóe miệng.
“Tao lại làm sao vậy? Tao chỉ là lười làm bài tập một chút, ít nhất cũng ngon ngoãn đến trường. Quên đi, mặc kệ mày, đưa cơm rồi, mau cút!” Trần Cửu Tương quay về chỗ ngồi của mình.
Trần Cửu Hãn nhìn một hồi cũng không bỏ đi mà như đang chờ cái gì đó.
“Mày còn không mau về trường học, còn muốn làm gì?” Trần Cửu Tương gắt gỏng.
Trần Cửu Hãn không để ý đến cô, nhìn lướt qua phòng học một lần, rồi nhìn lại hành lang. Đột nhiên, cậu ngừng một chút, một thân hình xinh xắn nhỏ nhắn đang ôm một đống tài liệu trong lòng, chật vật đi tới phòng học.
Hả? Là cậu ta? Lúc này đang học, cậu ta làm sao có thể xuất hiện ở trường học của bọn họ?
Thạch Đan Kỳ không hề có ý định chào hỏi, trực tiếp xem như không có người, tiếp tục đi vào phòng học.
“Chị ở trong này làm gì?” Chân trước của cô vừa mới bước vào cửa, phía sau một giọng nói ồm ồm liền vang lên.
Thạch Đan Kỳ ngẩng đầu nhìn bảng tên lớp, không hiểu gì ngoảnh đầu lại nhìn cậu ta.
“Chị học ở phòng này.”
Trần Cửu Tương tròn mắt nhìn hành động của hai người ngoài cửa... hả hả hả? Chuyện gì xảy ra với tên này? Vẻ mặt của nó làm sao lại đỏ như vậy? Không thể nào đâu? Đánh chết Trần Cửu Tương cũng không tin tưởng đứa em trai hư hỏng này của mình vậy mà sẽ biết đỏ mặt!
“Hừ! Tôi giúp chị!” Trần Cửu Hãn thô lỗ đoạt lấy tất cả tài liệu giảng dạy trong lòng cô, đi nhanh tiến vào phòng học, hướng tới bục giảng để thật mạnh xuống, lại cộp cộp đi ra ngoài.
“Hừ!” Khi đi ngang qua cô thì hừ một tiếng rồi chạy mất.
Mũi cậu ta bị dị ứng sao? Tại sao ở trong này hừ tới hừ lui? Thạch Đan Kỳ từ đầu tới cuối đều chẳng hiểu gì.
Khi đến giờ tan học, từng nhóm học sinh trung học cơ sở bắt đầu lao ra ngoài cổng trường.
Hôm nay, bố phải tăng ca, mẹ đi ăn đám cưới, Trần Cửu Tương đã sớm hẹn bạn đi ăn. Cô vừa bước ra khỏi cổng trường liền thấy bên đường có một bóng dáng cao lớn đang đứng.
“Trần Cửu Hãn, tan học không về nhà, chạy đến trường học của tao làm gì?” Sẽ không phải là tới chờ cô cùng đi ăn cơm đi? Trần Cửu Tương thực sự có chút cảm động.
“Hừ!”
“Buổi tối mày định ăn cái gì? Muốn đi ăn với bọn tao không?” Làm chị gái phải chăm sóc em trai chứ
“Không cần.” Nhưng người làm em thì không cần.
Trần Cửu Tương nhe răng trợn mắt. “Mặc