
Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha
Tác giả: Lạc Lạc Đào Hoa
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 134887
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/887 lượt.
y sáng như sao, lấp la lấp lánh nhìn tôi, thật đáng yêu. Bàn tay nhỏ bé mềm mại đập đập vào cái miệng chúm chím cong cong, thỉnh thoảng kêu “a a”, tôi vừa đùa giỡn vừa cười “khúc khích”, thật sự là muốn cắn cho một cái mà!
“Nương nương!”
Tôi ngẩng đầu nhìn qua Mai Nhi vừa mới ngăn chặn suy nghĩ của mình, có chút ai oán. Tại sao không cho tôi cắn chứ!
Mai Nhi rùng mình một cái, lia mắt đi hướng khác nói: “Nương nương, bây giờ có thể mang hoàng tử đi gặp hoàng thượng được chưa?”
“Hả?” Trọng Tôn Hoàng Gia còn chưa nhìn thấy con? “Các ngươi không đưa hoàng tử đi gặp hoàng thượng trước sao?”
“…” Mai nhi biến sắc, “Nương nương, người đừng nói là đã quên rồi?”
“Hử?” Tôi đã quên cái gì?
“Chính nương nương nói muốn đợi vài ngày sau mới cho hoàng thượng gặp tiểu hoàng tử.” Hở! Trên mặt Mai Nhi có phải đang nổi vạch đen không vậy?
“Có… có sao?” Mang máng… hình như… đại khái là… tôi có nói qua thì phải…
“Nương nương ──”… Sắc mặt Mai Nhi thật khó coi!
“Ừm, chuyện đó… chẳng lẽ hoàng thượng cũng không yêu cầu sao?” Kỳ quái, cho dù tôi có nói không cho hắn gặp, chẳng lẽ hắn cứ như thế nghe lời mà không gặp thật?
“Không có ạ, hoàng thượng nói nếu ý người đã như thế thì cứ tùy theo người.”
Từ lúc nào mà Trọng Tôn Hoàng Gia trở nên biết nghe lời như vậy? Hay là… căn bản là hắn không cần? “Ngươi đi tìm Cao công công, ôm thằng bé đến đó, tiện thể để hoàng thượng tứ danh luôn (- đặt tên).”
“Hoàng thượng đã tứ danh rồi ạ. Hoàng thượng nói dựa trên sắp xếp bối phận trong hoàng phổ, đến thế hệ này thì tên đi cùng với chữ ‘Cấp’, bởi vậy ban tên là ‘Cấp Duệ’.”
“Cấp Duệ, Trọng Tôn Cấp Duệ…” cố gắng hết sức rồi sẽ vượt qua được, mặc dù tên không quá khí phách, nhưng cũng coi như tao nhã. “Được rồi, ôm Tiểu Duệ đi gặp hoàng thượng đi!” Tôi bắt đầu suy nghĩ đặt cho tên nhóc này một nhũ danh.
“Nương nương, Kỷ phu nhân đã tới.” Mai Nhi vừa bế Tiểu Duệ ra ngoài, Lan Nhi liền bước vào báo.
“Mau mời vào.”
“Vận nhi, con có khỏe không?” Kỷ phu nhân mặt rạng rỡ tươi cười, khóe mắt đầu mày còn lộ ra vẻ đắc ý.
Trong lòng tôi thầm buồn cười, “Dạ khỏe. Nương, có việc gì sao?”
“Không có việc gì, chỉ là cha con với mọi người trong nhà nhớ mong, muốn nương vào thăm, thuận tiện mang một ít thuốc bổ cho con bồi dưỡng.” Thuốc bổ? Có thuốc bổ nào mà trong hoàng cung không có? Hẳn là có chuyện quan trọng đây?
“A, vẫn là phụ mẫu quan tâm nữ nhi nhất. Các ca ca vẫn khỏe chứ ạ?” Tôi cười cười, cũng không vạch trần ra.
“Đều khỏe, có điều…” bà nhìn nhìn tôi, hơi nhíu mày, “Đại ca của con gần đây phải phụng mệnh xuất chinh tây nam, nương lo lắng…”
“Cái gì?” Xuất chinh tây nam? Ở đó có chiến sự sao?
“Ôi! Đám người dị tộc ở tây nam gần đây có dấu hiệu rục rịch, hoàng thượng không yên lòng, nên hạ lệnh cho đại ca con mang binh lính đến hỗ trợ phòng ngự. Có điều nghe nói ở bên kia có nhiều kỳ nhân dị sĩ, hơn nữa còn nghe đồn họ biết tà thuật, thời tiết cũng vô cùng khắc nghiệt, nương lo lắng cho đại ca con…”
Nghe thế tôi cũng nhíu mày, có điều không phải vì lo lắng, mà là do hiểu được lần này Kỷ phu nhân đến, tám phần là do ý của bà ấy. Đại ca Kỷ Huyền vốn là An Tây đại tướng quân, vùng tây nam là do huynh ấy quản lý, đây là chức vị mà phụ thân sắp xếp cho huynh ấy ngay từ đầu, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không đợi đến giờ phút này mới hối hận, vậy xem ra, vấn đề thuần túy là do Kỷ phu nhân quá lo lắng cho con mình, không liên quan gì đến lợi ích của Kỷ gia cả.
“Nương, người yên tâm đi, đại ca dũng mãnh phi thường, chỉ là một dị tộc ở tây nam sao có thể làm khó huynh ấy? Huống chi năm đó cha giúp huynh ấy đạt được chức vị này cũng đã có chuẩn bị kĩ càng rồi, người cứ yên tâm đi!”
Có phải từ cổ chí kim mẫu thân đều quan tâm đến con mình như thế? Dù biết rõ không sao, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng, quan tâm. Nhưng vì sao cha mẹ tôi lại có thể tàn nhẫn vứt bỏ tôi? Nhớ lại mười sáu năm sống ở cô nhi viện, tôi những tưởng rằng nội tâm đã nguội lạnh từ lâu, giờ đây lại bất giác cảm thấy có một chút buồn rầu.
Ai nói nữ nhân vào tháng ở cữ sẽ cực kì nhàm chán nào?
Mới đầu tôi cũng nghĩ là như vậy, đặc biệt là ở cái thời cổ đại lạc hậu này, nhưng không ngờ rằng phi tử hậu cung dường như biết tôi nhàm chán, cho nên cố ý trở thành trò vui cho tôi giải trí, thật sự là làm tôi cảm kích quá trời luôn.
Trước tiên là nói về vị Giải sung dung bị tôi xếp đặt kia. Sau gần ba tháng nghỉ ngơi bảo dưỡng dung nhan, lần đầu cô nàng công khai lộ mặt, cũng như dâng lên Trọng Tôn Hoàng Gia “tác phẩm mới”. Kết quả là có thể thể biết trước, Trọng Tôn Hoàng Gia tuổi còn trẻ đã đăng ngôi hoàng đế, mặc dù thời gian ngắn ngủi nhưng thiên hạ thái bình, tứ hải ca tụng, vẫn thường tự xưng là hiền quân, minh quân, cũng bởi vì tuổi còn trẻ nên rất dễ mất bình tĩnh, chắc chắn nghe không lọt tai việc so sánh hắn với người khác. Nếu là so tốt thì không nói làm gì, đằng này Giải sung dung hết lần này đến lần khác lại so sánh hắn với vị Quân vương tiền t