Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341483

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1483 lượt.

Nhiên, Mộc Mộc nghĩ rằng anh đã nhớ ra điều gì đó, ngọn lửa hy vọng mới bị dập tắt lại được nhen nhóm, nhìn anh với nỗi khát khao mong đợi.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như dừng lại, ánh trăng kéo bóng hai người họ mỗi lúc một dài… mãi tới khi, hai binh sĩ đang chuẩn bị thay phiên gác sải từng bước đều đặn nhịp nhàng đi tới.
Dưới ánh trăng lờ mờ, họ vừa hay bắt gặp một cảnh tượng khiến người ta cảm thấy chấn động, một chàng trai đang nắm cánh tay của một cô gái, hai người nhìn nhau “tình cảm”, không nói câu gì, trên người cô gái còn khoác chiếc áo quân phục của đàn ông.
Đây là việc tuyệt đối không được xảy ra trong trung đoàn 3 này, hai binh sĩ trong chốc lát đề cao cảnh giác, vừa rảo bước lại gần vừa lớn tiếng quát hỏi: “Ai đấy?!”
Câu chất vấn bất ngờ khiến Trác Siêu Nhiên giật mình, nhanh chóng lùi lại giữ một khoảng cách nhất định, che miệng khe khẽ ho một tiếng.
“Quy định…”
Khi hai binh sĩ bước lại gần, nhìn rõ bóng người quen thuộc trước mắt, lập tức đứng nghiêm trong tư thế tiêu chuẩn trong quân đội, hành lễ.
“Trung đoàn trưởng!”
“Ừm.” Trác Siêu Nhiên ngượng ngùng hắng giọng, “Cô gái này là người bên đoàn văn công, cô ấy bị lạc đường, hai đồng chí đưa cô ấy về.”
“… Rõ!”
Nhìn hai binh sĩ cung kính đưa Mộc Mộc đi, Trác Siêu Nhiên thầm thở dài một tiếng não nề trong lòng, chỉ e rằng chưa cần tới vài ngày, toàn bộ mọi người trong trung đoàn sẽ biết chuyện này






Đêm dài đằng đẵng
Mộc Mộc không ngủ, cứ ngồi trên giường lưu luyến ôm tấm áo quân phục trong lòng, không nỡ đặt xuống. Bởi vì trên bộ quân phục đó vẫn còn lưu lại hương vị đàn ông nồng đậm của anh, còn cả một chút… mùi rượu và thuốc lá nữa.
Trước đây, khi anh hôn cô, hai cánh tay khỏe mạnh rắn rỏi ôm ghì cô vào lòng, trên người anh cũng có hương vị này, mùi rượu mát lạnh quyện lẫn mùi khói thuốc thoang thoảng, chầm chậm mà nhiệt tình chiếm trọn cô. Bây giờ, ngay cả hình dáng cô anh còn chẳng nhớ, vậy mà cô vẫn nhớ rõ như in cả mùi hương của anh. Vậy thì, liệu cô có nên rời xa, liệu có nên để gió thổi ký ức thành những cánh hoa, từ nay về sau bắt đầu lại cuộc sống của mình?
Bầu trời bao la bị màn đêm bao phủ, chỉ có chút ánh trăng nhợt nhạt soi rọi, cũng giống như cuộc đời cô, khoảng hồi ức đó là một chút ánh sáng cuối cùng đưa đường chỉ lối, nếu không có chút ánh sáng đó, cuộc đời cô sẽ chỉ còn là một dải đen tối.
Trong sự giằng xé đầy mâu thuẫn, bầu trời đã sáng tỏ từ lúc nào, tấm áo quân phục trong lòng cũng bất giác trở nên nhàu nhĩ. Mộc Mộc ra khỏi giường, giặt sạch chiếc áo, phơi bên cửa sổ, những ngôi sao trên quân hàm rung rinh chào đón ánh nắng mai, lấp la lấp lánh.
Mộc Mộc nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, muốn từ chối nhưng không tìm ra được lý do nào cả, “Cảm ơn chị!”
Ra khỏi cổng lớn của doanh trại, Mộc Mộc quay đầu nhìn bức tường cao sừng sững phía sau lưng, mấy người lính tay ôm súng, dáng đứng thẳng tắp như thân cây tùng, khí thế hiên ngang khiến cô cảm thấy bản thân mình chỉ là một hạt bụi bé nhỏ, chỉ cần bước lại gần một chút cũng có thể làm ô nhiễm vẻ thần thánh của họ.
Hít một hơi thật sâu, cô bước từng bước ra đi.
Cho dù thế nào, cô vẫn cảm ơn vận mệnh đã cho cô gặp lại anh, ít nhất trong ký ức của cô cũng không chỉ có một khuôn mặt điển trai.
Anh tên là Trác Siêu Nhiên, một quân nhân cao lớn đầu đội trời chân đạp đất, từ một anh lính đặc chủng đã được thăng chức trung đoàn trưởng, cả cuộc đời nhất định sẽ rất xán lạn.
Như vậy đã đủ lắm rồi!
Sau khi từ doanh trại quân đội trở về, Mộc Mộc như biến thành một người khác, lớp phấn trang điểm mỗi ngày vẫn không che giấu được hết vẻ tiều tụy của việc mất ngủ. Trước đây, khi không có buổi biểu diễn, Mộc Mộc thường lặng lẽ ngồi luyện đàn, chưa bao giờ tham gia vào những cuộc vui của cả nhóm. Nhưng mấy ngày gần đây, cho dù có buổi biểu diễn hay không, cô vẫn suốt ngày tụ tập với mọi người trong nhóm, cùng nhau uống rượu, chơi đùa tới tận sáng mới về nhà.
Đã quá nửa đêm, Bạch Lộ quả thực không thể chịu được nữa khi cứ phải chứng kiến cảnh Mộc Mộc trộn rượu trắng, rượu đỏ cùng bia lại với nhau rồi nâng cốc uống cạn, bèn giơ tay giật lấy ly rượu trong tay cô, “Mộc Mộc, tửu lượng dù tốt cũng không được uống như vậy, dễ say lắm đấy.”
Mộc Mộc vốn rất muốn uống say, say rồi sẽ không phải nghĩ tới những chuyện đã qua, những chuyện sẽ tới, cam chịu sống một cuộc sống như cây cỏ, không còn mơ những giấc mơ hão huyền nữa.
Chỉ là, thi thoảng, khi nửa tỉnh nửa mơ, cô vẫn cảm nhận được bàn tay anh đang nắm chặt cổ tay cô, nói với cô: “Làm bạn gái anh nhé!”
“Em nói thật với chị đi, có phải đã xảy ra chuyện gì trong doanh trại quân đội không? Có phải có liên quan tới trung đoàn trưởng Trác kia?”
Nghe thấy bốn chữ “Trung đoàn trưởng Trác”, Mộc Mộc trong chốc lát giống như một chú đà điểu, ngồi cuộn người lại trong chiếc sofa, không hề động đậy.
Thấy phản ứng của cô, Bạch Lộ cảm thấy lo lắng, xoay hai vai của Mộc Mộc để cô nhìn thẳng vào mặt