
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341473
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1473 lượt.
hàng lên tàu, tháng sau có thể cập cảng hải quan.”
“Hải quan bên này không có vấn đề gì chứ? Có cần anh giúp gì không?”
“Không cần, em đã gặp họ rồi. Chắc chắn có thể giao hàng đúng thời hạn.”
“Vậy thì tốt. Việc này giải quyết xong rồi, có thể nghỉ ngơi một thời gian chứ?”
Trác Siêu Việt thở dài một tiếng, lông mày nhíu lại tỏ vẻ mệt mỏi và buồn chán. “Tuần sau em phải đi Nga một chuyến, hải quan bên đó thay người mới, em phải đi thu xếp một chút.”
“Phiền phức như vậy ư?” Trác Siêu Nhiên không thể không cau mày, anh nghe nói mấy năm gần đây sự cạnh tranh trong thương mại xuất nhập khẩu ngày càng khốc liệt, buôn bán càng lúc càng khó khăn. “Siêu Việt, nếu kinh doanh xuất nhập khẩu không dễ làm thì đừng làm nữa, chuyển sang cái khác đi.”
“Em cũng muốn vậy! Đáng tiếc là mẹ đã đuổi em ra khỏi nhà, không cho em cơ hội tiếp tục làm con cái gia đình quyền quý nữa.”
“Em còn chưa biết tính mẹ hay sao, quay về nhận lỗi với mẹ là xong thôi mà.”
“Em đã sai ư? Chẳng phải em đã đến cuộc hẹn hò gặp mặt mà mẹ sắp xếp sao, vậy mà mẹ còn mắng em nữa…”
Nhắc tới chuyện này, Trác Siêu Nhiên bật cười khanh khách. “Ừm, đúng là em có đến, còn dẫn theo cả người phụ nữ “xuất sắc” như vậy nữa. Mẹ điềm đạm như thế mà vẫn bị cô ta làm cho tức điên lên, anh thật sự bái phục em, người phụ nữ như vậy mà em cũng có thể kiếm được?”
“Hàng cao cấp đấy chứ? Em phải tốn mất hai nghìn đồng mới thuê được ở hộp đêm đấy. Hoàn toàn xứng đáng giành giải vàng diễn xuất!”
“Diễn xuất quả thực không tồi.” Rõ ràng cô ta đã lột tả được một cách sống động nhất hình ảnh một cô gái phong trần có ngoại hình yêu kiều, tâm địa thì như rắn độc, ham thích hư vinh, mặt dày không biết xấu hổ, cô ta đã chọc cho mẹ của họ tức đến nỗi lập tức đuổi Trác Siêu Việt ra khỏi nhà.
“Thực ra cô gái mà mẹ giới thiệu cho em cũng rất tốt, tính cách dịu dàng, em thử hẹn hò một thời gian xem sao, chưa biết chừng…”
“Rất tốt? Hừ, nếu thật sự là một cô gái tốt, bản thân anh đã sớm giữ lại rồi, còn có thể đến lượt em ư?”
“Nhị thiếu gia, làm người cũng phải có lương tâm, từ nhỏ tới lớn, thứ gì tốt anh chẳng dành cho em trước, anh đã bao giờ tranh giành với em chưa?”
“Nói vậy cũng đúng… Thôi được, nể mặt anh, đợi em xử lý xong việc ở Nga, em sẽ về nhà nhận lỗi với mẹ.”
“Được, anh cũng lâu rồi không về nhà, cùng về nhé.” Trác Siêu Nhiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Hơn mười một giờ rồi, em nghỉ sớm đi, anh về doanh trại đã.”
“Muộn thế này mà vẫn còn về đó?”
“Sáng mai sư đoàn trưởng đến.” Trác Siêu Nhiên đứng trước gương chỉnh sửa lại quân phục, đảm bảo chắc chắn rằng mỗi khuy áo đều được cài ngay ngắn. “Anh phải dậy sớm sắp xếp một chút.”
“Anh đã là trung tá rồi, còn phải dốc hết sức mình như vậy làm gì?”
“Mới là trung tá, ngày được thăng chức sư đoàn trưởng vẫn còn rất dài.”
Nghe tới ba chữ “Sư đoàn trưởng”, nụ cười trên khuôn mặt Trác Siêu Việt dần dần tan biến, rất lâu sau, anh mới cất lời: “Anh, có một số chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua đi, anh hà tất phải canh cánh mãi trong lòng?”
“Một vài sự việc có thể qua đi, nhưng việc đã hứa với em, anh sẽ không thể quên…”
Không nói thêm một lời nào nữa, Trác Siêu Nhiên rời khỏi căn hộ, lái xe nhằm thẳng hướng doanh trại quân đội trong màn đêm đen kịt.
Đã nhiều năm nay, ai cũng nhìn thấy sự thay đổi ở quân hàm gắn trên vai anh, nhưng không ai có thể nhớ được anh đã đổ biết bao mồ hôi trên thao trường. Đôi khi, anh rất mệt mỏi, rất chán chường, chán ghét sự luyện tập, kiểm tra, diễn tập liên tục trong quân đội…
Cuộc sống như một con quay cứ xoay tròn không ngừng nghỉ theo một quỹ đạo duy nhất.
Nhưng anh vẫn luôn nỗ lực, bởi vì anh luôn nhớ ngày Trác Siêu Việt rời bỏ quân ngũ, lưu luyến vuốt ve quân hàm trên vai anh, “Đừng nói gì cả, đợi đến ngày anh được làm sư đoàn trưởng, hãy cho em mặc bộ quân phục của anh đi vài vòng trong doanh trại…”
Chính vì câu nói này, anh thề rằng nhất định phải leo lên đến chức sư đoàn trưởng.
Lúc Trác Siêu Nhiên về đến doanh trại, trời đã về khuya, đèn điện đã tắt hết theo quy định nghiêm ngặt về thời gian, chỉ còn lại ánh trăng non và vài ngôi sao lác đác rọi sáng con đường dài không một bóng người. Đỗ xe xong, anh đang định đi về phòng mình thì bóng một chiếc váy dài dưới gốc cây tùng cổ thụ cao vời vợi bỗng đập vào mắt anh.
Vào giờ này, không nên có người đi lại lung tung, đặc biệt là phụ nữ. Anh dừng bước, nhìn về phía người con gái đang ngồi ngây người dưới gốc cây, thấy bàn tay cô đang loay hoay với một chiếc khăn tay màu trắng.
Anh không nhìn rõ mặt cô, nhưng vẫn còn nhớ chiếc váy dài màu cánh sen đó, đẹp và lãng mạn như trong một giấc mơ.
Còn về cô gái mặc chiếc váy đó – Tô Mộc Mộc, ấn tượng sâu đậm nhất trong anh là cô ấy có thể biến một ca khúc quân đội sôi nổi, hào hùng thành một bản nhạc khiến người ta phải rơi lệ, quả là rất giỏi.
Đêm khuya vắng lặng, gió mát hiu hiu, một cô gái xinh đẹp mong manh khe khẽ run rẩy trong gió đêm. Hình ảnh đó, cho dù là một người đàn ông lạnh lùng, vô tình, cũng sẽ động lòng í