
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341693
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1693 lượt.
chuẩn bị bao lì xì rồi, em đã làm mẹ nên năm nay không có phần, Phàm Phàm thì được hai phần, một phần là của Tử Nhiên nhường cho, hiếm khi thằng nhóc được lên chức, cho nên ra dáng lắm.
Nói chuyện lâu quá, điện thoại nóng rực lên, Gia Hàng chầm chậm cụp máy lại. Cô muốn nghe giọng chị hai, nhưng Gia Doanh mãi không lên tiếng.
Gia Hàng mỉm cười với Trác Thiệu Hoa:
- Vịt quay nguội mất rồi, vào đi thôi!
Mấy ngày nay cô nhóc như đã trưởng thành rồi, tâm sự không còn bộc lộ ra ngoài mà đã biết cách giấu ở trong lòng. Anh cảm thấy không biết nên vui mừng, hay nên nuối tiếc.
- Có cần chúc mừng năm mới đại thủ trưởng không? – Gia Hàng vờ hờ hững hỏi.
Mọi động tĩnh bên gia đình cô, cô đều nắm rõ, nhưng nhà họ Trác hình như hơi quá yên tĩnh, khá lạ thường.
- Bố đang ở Lan Châu, buổi trưa anh đã gọi điện cho thư ký của bố rồi. Mẹ đang đi thăm hỏi ở Tứ Xuyên. Có lẽ khoảng mùng Sáu bố mẹ sẽ về Bắc Kinh, tới lúc đó chúng ta cùng tới.
Gia Hàng ngoảnh lại nhìn anh, anh ngước mắt dịu dàng, như đã trả lời xong.
Ông Án Nam Phi thì sao? Bà Trác Dương thì sao? Anh không nhắc tới một chữ.
Bên ngoài, pháo hoa nở rộ từng chùm, mọi người náo nức hò reo.
Sáng mùng Một, Trác Thiệu Hoa ngủ nướng.
- Mình nằm thêm một lát nữa nhé? – Thực ra kẻ ngủ nướng không chỉ có một mình anh, Phàm Phàm hai chân gác lên chăn, tay khua khoắng, đang nằm bên cạnh anh.
Gia Hàng trợn tròn mắt, đầu óc không nghe theo chỉ đạo, hơi ngạc nhiên vì thủ trưởng mà cũng lại lười biếng như vậy, hình như lại còn đang nũng nịu với cô nữa.
- Thế… bữa sáng thì sao?
- Phàm Phàm bảo, để mẹ ra nhà ăn lấy về. Mùng Một tết, đừng gọi người ta phục vụ.
- Sao lại là em? – Gia Hàng cụp mắt xuống, thủ trưởng như thế này sẽ khiến người ta bị điện giật mất.
- Em là bà chủ gia đình. – Nói xong, anh nằm xuống đầy vẻ quang minh chính đại, châu đầu vào với Tiểu Phàm Phàm.
Gia Hàng nhìn cả hai, sờ lên mũi, tuân lệnh đi xuống lầu.
Khách khứa trong nhà ăn rất ít, tối qua mọi người đều đón giao thừa, giờ này chắc vẫn còn đang ngủ. Gia Hàng cầm đĩa, đang định chọn đồ ăn thì nghe thấy tiếng kéo va li loẹt xoẹt vang lên trên sàn nhà, cô vô thức quay lại nhìn, ngẩng cả người.
Thành Công cũng ngẩn ra, sau đó toét miệng cười, vứt va li hành lý sang một bên, dang rộng hai tay:
- Heo, nào, ôm tôi một cái thân thiện đi!
Gia Hàng sầm mặt lại không chút khách khí:
- Anh đến đây làm gì?
Thành Công ôm ngực, tỏ vẻ bị tổn thương:
- Cô đối xử với tôi như vậy sao? Đêm giao thừa tôi phải làm hai ca phẫu thuật, chưa kịp chợp mắt mà vì cô, sáng ngày ra đã vượt ngàn dặm để chạy tới đây đấy.
- Vượt ngàn mét thì có! – Bắc Kinh cách nơi này bao xa chứ, Gia Hàng trợn mắt, nhưng vẫn đặt đĩa xuống, múc cho anh ta một bát cháo đặc sánh, rồi chọn thêm một đĩa đồ điểm tâm.
- Mặc kệ xa bao nhiêu, dù sao tôi đây cũng đến vì cô. – Thành Công kéo ghế, chẳng sợ nóng mà húp cháo xì xụp. Đôi mắt biết phóng điện hằn đầy tia máu, dáng vẻ rã rời, không giống như nói dối.
Gia Hàng bê một ly sữa ngồi đối diện với anh ta, quyết định mình cũng ăn xong rồi mới lên lầu, để thủ trưởng và nhóc thối ngủ thêm một lát.
Cô đương nhiên không tin lời Thành Công, chỉ băn khoăn Tết nhất thế này sao Thành Công không về đón Tết với người nhà. Lại nghĩ, bố Thành Công cũng là sếp lớn, có khi lại cũng giống bố mẹ thủ trưởng, đất nước mới là nhà.
Cô cảm thông gắp cho Thành Công một gắp rau, những kẻ con ông cháu cha tội nghiệp, ngoài mặt thì vẻ vang, sau lưng lại là những nỗi niềm chua chát không thể nói ra.
Thành Công đã múc đến bát cháo thứ hai, phát hiện ra mắt con heo kia đang sáng rực, long lanh, ngắm nghía anh ta như đang ngắm một con chó rét cóng lang thang đầu đường xó chợ.
Anh ta thấp thỏm, lông mày hơi nhíu lại:
- Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?
Cô nhếch môi cười ha ha, thu tầm mắt lại, đứng dậy:
- Anh ăn từ từ nhé, trên lầu còn có hai kẻ một to một nhỏ đang kêu gào đòi phục vụ kia kìa!
- Phục vụ như thế nào? – Thành Công ném một cái nhìn mờ ám vào ngực Gia Hàng, bĩu môi, tỏ vẻ không đồng tình.
- Đồ Thành lưu manh! – Gia Hàng muốn tỏ ra nho nhã một chút, nhưng kẻ nào đó thật sự không chịu phối hợp.
Cô bê đĩa thức ăn đi một mạch lên trên lầu, không thèm ngoái đầu lại, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười giòn giã của Thành Công, tiếng cười ấy không giống như đang đắc ý, ngược lại có phần hụt hẫng.
Trác Thiệu Hoa biếng nhác dựa vào thành giường vờ ngủ, Tiểu Phàm Phàm ăn mặc chỉnh tề ngồi trên đầu gối anh, nghịch những sợi râu lởm chởm nơi cằm anh.
Cả hai ăn sáng trên giường.
- Bác sĩ Thành đang ở dưới lầu. – Gia Hàng bế Tiểu Phàm Phàm để Trác Thiệu Hoa ăn sáng được yên.
- Ừ! – Anh chẳng hề ngạc nhiên.
- Hai anh… hồi trước thường hay tới đây đón Tết à?
Trác Thiệu Hoa ngước lên, mỉm cười lắc đầu:
- Đâu dám tán gia bại sản như vậy, phòng ở đây không rẻ chút nào đâu. Lần sau chúng ta hẹn là kỷ niệm mười năm ngày cưới nhé. Bình thường thì tiết kiệm một chút.
Gia Hàng khụt khịt mũi, quá độ nhanh thật đấy.