XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341694

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1694 lượt.

Kỷ niệm mười năm? Cô chưa nghĩ xa xôi tới vậy, thậm chí chuyện của ngày mai, ngày kia, cô cũng không nghĩ tới.
Bữa trưa, Thành Công lại xuất hiện, mặt mũi tươi tỉnh, áo sơ mi mở hờ hai cúc, khiến cô em bàn bên cứ liếc mắt đá lông nheo mãi.
- Trác Dật Phàm, cười với chú cái coi. Nói cho con biết nhé, khi đến thế giới này, người đầu tiên con nhìn thấy là chú đấy. – Thành Công véo Phàm Phàm một cái để trêu cu cậu.
Đôi lông mày nhạt như dãy núi xe xăm của Tiểu Phàm Phàm xoắn tít lại, khó chịu quay đầu sang một bên, rúc vào lòng Trác Thiệu Hoa.
- Giống hệt ai đó, vong ân phụ nghĩa. – Thành Công liếc Gia Hàng đầy ẩn ý. – Ăn xong là về Bắc Kinh hả?
Đang ăn cơm, Gia Hàng ngẩng đầu lên.
- Ừ! – Người trả lời là Trác Thiệu Hoa, nhưng mắt anh lại dán chặt vào Gia Hàng. – Có mấy chuyện cần xử lý gấp, xong việc anh sẽ tới đón em.
Gia Hàng gật đầu, chuyện gấp của thủ trưởng chắc chắn là bí mật quân sự, không thể hỏi nhiều, phục tùng vô điều kiện.
- Yên tâm, cô sẽ không cô đơn đâu, đã có tôi đây. – Thành Công giơ tay định vỗ Gia Hàng, nhìn thấy đôi mắt nheo lại của Trác Thiệu Hoa thì cười khan hai tiếng, đặt tay lên mặt bàn.
- Tôi không giao trứng cho ác đấy chứ? – Trác Thiệu Hoa thong thả hỏi.
Thành Công nghiêm túc trả lời:
- Không, tuyệt đối không.
Bữa trưa vừa kết thúc, xe Tiểu Dụ đã tới nơi.
Trác Thiệu Hoa không mang gì theo, đi thẳng lên xe. Nhìn chiếc xe chỉ còn là một chấm nhỏ tí xíu trên tuyết, Tiểu Phàm Phàm cuống quýt gọi Gia Hàng.
Sợ cậu nhóc bị lạnh, Gia Hàng vội đi vào trong.
Thành Công chỉ vào chiếc sofa cạnh cửa kính, bên ngoài có mấy đứa trẻ con đang chơi đánh trận bằng tuyết, có thể giúp Tiểu Phàm Phàm giết thời gian.
- Không cần lo, Thiệu Hoa sẽ có cách với mẹ cậu ấy.
- Mẹ anh ấy đang ở Bắc Kinh à? – Gia Hàng buột miệng hỏi.
Thành Công sững người, lập tức vỗ vào miệng:
- Thôi xong, tôi bán đứng Thiệu Hoa rồi. Ha ha, nhưng con heo cô cũng nên nghĩ lạc quan một chút, Thiệu Hoa giấu cô như vậy, chính là không muốn cô phải phiền não. Cô cứ coi như không biết gì, mấy chuyện kia, người nhà cậu ấy sẽ giải quyết.
- Anh cũng là anh ấy kéo đến à? – Óc Gia Hàng đột nhiên lóe sáng.
Gia Hàng lườm cô:
- Chỉ cậu ta thôi thì kéo sao nổi tôi, chủ yếu là tôi nhớ cô.
Gia Hàng lườm lại:
- Anh… cũng biết hết mấy chuyện này hả?
- Tôi cũng biết chút chút, trưa ngày giao thừa, cô của Thiệu Hoa đã uống không biết bao nhiêu viên thuốc ngủ, cũng may dượng cậu ấy phát hiện sớm, cấp cứu kịp thời. Bà Âu nổi trận lôi đình, lại không dám kinh động đến đại thủ trưởng, bèn lệnh cho Thiệu Hoa trở về. Thế nên Thiệu Hoa bèn gọi tôi đến đây với cô vài hôm, đợi sự việc ổn thỏa thì cô mới trở về.






Đường về mưa tuyết ào ào tung bay
Trác Thiệu Hoa đi thăm ông Án Nam Phi trước. Anh biết bà Âu Xán chắc chắn sẽ sắp xếp cho cô Trác Dương thỏa đáng.
Ông đợi anh trong đại sảnh của một khách sạn. Mắt ông đỏ mọng, vẻ mặt vô cùng tiều tụy, có lẽ đã mấy đêm liền không chợp mắt.
- Trác Dương căn bản không cho dượng cơ hội để nói, cô ấy cứ khóc, cứ chửi mãi, trong nhà cái gì có thể đập được đều đập nát hết. Để cô ấy có thể bình tĩnh lại, dượng bèn ra ngoài. Dượng đi thuê khách sạn, muốn nghỉ ngơi một lát. Vừa nằm xuống thì nhận được điện thoại của cô ấy, cô ấy nói muốn dượng cả đời này sống trong ân hận. Dượng cảm thấy không ổn, lập tức trở về nhà. Cô ấy… đã uống thuốc ngủ.
Ông bóp trán, nét mặt đau đớn, dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn.
- Hàng Hàng… bao giờ nó với Phàm Phàm trở về?
- Mùng Bốn. – Anh thoáng trầm ngâm. – Dượng có muốn cùng cháu tới bệnh viện không?
Ông lắc đầu chua chát.
- Trác Dương không muốn nhìn mặt dượng. Số mệnh của con người đã sớm định sẵn trong sách trời, xảy ra chuyện gì, gặp những ai, chúng ta đều không biết được. Nếu biết trước cả đời này ta sẽ cùng ai trải qua, vậy thì hà tất phải trông đông ngóng tây, cứ bước thẳng tới là được rồi. Như vậy, không có tiếc nuối, cũng không có tổn thương. Những việc trước đây của dượng, thật sự không có mặt mũi nào để đối diện. Nhưng là chồng cô ấy, dượng tự thấy lương tâm không hổ thẹn, dù cô ấy có tin hay không. Cô ấy không thể chấp nhận quá khứ của dượng, dượng không ép. Cô ấy muốn dùng cách tuyệt tình này để trừng phạt cái mà cô ấy gọi là sự phản bội của dượng, lần này dượng cứu được cô ấy, nhưng còn lần sau? Cô ấy muốn thế nào thì tùy, cùng lắm là lấy mạng đổi mạng mà thôi. Cháu và Hàng Hàng thật lòng yêu thương nhau, điều gì cũng không thể ngăn cản được, dượng cũng không sợ. Còn dượng và cô ấy, đã hiểu lầm nhau, duyên phận đã cạn, dượng cố ở lại thì mỗi người đều khó xử, cho nên, dượng định ly hôn với Trác Dương.
- Dượng, chuyện này phải cân nhắc kỹ lưỡng. – Trác Thiệu Hoa cảm thấy lòng thật nặng nề, nhưng từ trước tới giờ anh luôn tôn trọng bậc cha chú, nên không nói nhiều. Bà Trác Dương từ nhỏ đã được người nhà cưng chiều, gần như là muốn gì được nấy, rất nhiều thứ chỉ cần nhấc tay là có, duy ch