
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341661
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1661 lượt.
huy đội Kỳ binh mạng, nếu nó muốn lần theo dấu vết của tin tức nào trong chiếc máy tính này thì dễ như trở bàn tay.
Trác Thiệu Hoa quay lại:
- Con muốn biết bố cho cô ấy kỳ hạn bao lâu?
Ông Trác Minh nhìn đứa con trai như dãy núi xa khiến ông khó nắm bắt của mình, lần đầu tiên có cảm giác già rồi vẫn phải hao công tổn trí:
- Đứng sang một bên.
Ông trừng mắt nhìn.
Trác Thiệu Hoa cười khẽ, buông thõng hai tay, lùi sát về phía cửa sổ. Từ góc độ này, anh có thể nhìn rõ màn hình, lại không bị lọt vào ống kính camera.
Ông Trác Minh ngồi xuống, đặt Phàm Phàm ngồi xuống theo.
Trác Thiệu Hoa sửng sốt phát hiện bố mình lại biết dùng MSN[1'>, chỉ có một người bạn, mà người bạn đó đang online, vừa nhìn thấy ông liền vội vàng yêu cầu kết nối webcam.
[1'> Một công cụ chat của hãng Microsolf
Anh bất giác nín thở.
Khi webcam trở nên rõ nét, Phàm Phàm sung sướng kêu toáng lên, cả người bổ nhào vào màn hình. Người trong đó cũng chẳng kém cạnh gì, cả căn phòng lập tức ầm ĩ hét lên, còn vang lên tiếng “chụt, chụt” đầy cường điệu.
Ông Trác Minh cau mày, khẽ liếc về cửa sổ, được lắm, tên kia cũng coi là giữ được bình tĩnh.
- Phàm Phàm đẹp không này? – Gia Hàng đội một cái mũ hình con thỏ, tai rất to, dựng thẳng đứng.
Phàm Phàm đưa tay ra bắt:
- Muốn… muốn…
- Đợi mẹ trở về sẽ mua cho con một con thỏ thật. – Gia Hàng lắc lư hai cái tai to. – Mình sẽ dắt thỏ ra công viên chơi, đưa thỏ đi ăn cà rốt, còn bảo thỏ đẻ một con thỏ con cho Phàm Phàm chơi nữa, được không?
Phàm Phàm không hiểu cô đang nói gì, chỉ biết cười ngu ngơ. Ông Trác Minh thở dài, rút khăn giấy ra liên tục lau nước dãi cho cu cậu.
- Hừm, mẹ phát hiện ra hôm nay Phàm Phàm lại đẹp trai hơn một chút nha? Trông kìa, răng nhô thêm rồi kìa! Phàm Phàm, nói nhỏ cho mẹ nghe, dạo này có dì nào xinh đẹp đến nhà chúng ta… Đại thủ trưởng, sao bố ho dữ thế ạ?
Gia Hàng đưa mắt sang nhìn ông Trác Minh bỗng ho mãi không ngừng, ngay cả Phàm Phàm cũng ngừng cười, lông mày nhíu lại.
- Nếu con không nói gì nữa thì tắt webcam đi. – Ông Trác Minh hậm hực nói.
- Đại thủ trưởng, hôm nay trông bố lạ quá. Làm người đừng có cứng nhắc như thế, tốt nhất là phải giữ trái tim tươi trẻ, giống như Phàm Phàm ấy, khiến người ta thích biết bao!
Ông Trác Minh nín thinh, chỉ còn cách hớp từng ngụm không khí một.
Cũng may Gia Hàng đã nhanh chóng dời sự chú ý sang phía Phàm Phàm, ngôn ngữ của cô gợi hình, phong phú, Phàm Phàm tuyệt đối phối hợp về mặt biểu cảm, như đang hát bè, đúng thật là vừa nổi da gà vừa buồn nôn, chẳng thèm đếm xỉa gì đến một người, à không, hai người bên cạnh.
Trong màn hình xuất hiện thêm một người đàn ông, tóc vàng mắt xanh, sống mũi cao vút, đá lông nheo đầy tình tứ với Tiểu Phàm Phàm rồi vỗ vai Gia Hàng. Gia Hàng đứng dậy:
- Phàm Phàm, mẹ phải đi làm đây, tuần sau lại gặp nhé! Con phải nhớ mẹ đấy, rất nhớ rất nhớ nha…
Màn hình vụt tắt.
Tiểu Phàm Phàm như tưởng Gia Hàng trốn đi đâu, từ từ nhoi lên phía trước, tay chỉ chỉ vào màn hình, mắt đảo liên tục, mồm bi ba bi bô.
Ông Trác Minh quay sang nhìn Trác Thiệu Hoa, đợi anh lên tiếng hỏi.
Trác Thiệu Hoa dường như lại chẳng có câu hỏi gì, anh bế Phàm Phàm lên, vỗ lên lưng cậu bé, để cậu gục đầu trên vai anh:
- Mình về nhà thôi nào, Phàm Phàm.
Điều này ngoài sức tưởng tượng của ông Trác Minh:
- Thiệu Hoa?
- Có chuyện gì ạ?
Ha, nó lại hỏi mình có chuyện gì cơ đấy?
- Con không còn chuyện gì khác sao?
Trác Thiệu Hoa trầm ngâm giây lát:
- Nếu bố đã liên hệ với Gia Hàng, vậy thì sắp xếp thời gian, con gặp cô ấy để ký đơn ly hôn.
Trán ông gồ gân xanh:
- Thật hay giả đấy?
Anh gật đầu, mặt không biến sắc:
- Ly hôn là do cô ấy đề nghị, giờ cô ấy cũng đã có bạn trai mới, con còn gì để nói nữa?
- Đó là…
- Đó là ai?
Ông không bỏ qua tia sáng ánh lên trong mắt anh:
- Thì ra cái mà hai đứa gọi là tình yêu vĩ đại cũng chỉ đến thế mà thôi?
- Vậy nếu xác định bọn con có thể kiên định không thay đổi, bố sẽ rút tay về?
Ông sững người:
- Bố nhúng tay vào chuyện của hai đứa bao giờ?
- Bố không nhúng tay, thì tại sao Phàm Phàm lại phải xa mẹ, tại sao con phải ngăn sông cách biển với vợ con, tại sao Gia Hàng lại phải dùng tên giả để xuất hiện trên đường phố Canada?
- Con nghĩ bố như vậy sao? – Ông Trác Minh nặng nề chau mày, thoáng chút thất vọng.
Anh thở dài, lắc đầu:
- Bố là bố con, con tin rằng tất cả những gì bố làm đều là vì tốt cho con, cho nên con tự nhủ lòng phải thật bình tĩnh, cho nên dù con rất nhớ rất nhớ cô ấy, con cũng không làm ra chuyện gì nông nổi. Đây là sự trừng phạt của bố về chuyện xử lý hoa diên vĩ xanh của con đúng không?
Ông Trác Minh cười, nụ cười tự hào, không uổng công ông khổ tâm như vậy, cuối cùng Thiệu Hoa cũng đã tự xét lại bản thân.
- Ngồi xuống rồi nói. – Đã nhiều năm rồi, hai người họ chưa nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh như vậy.
Phàm Phàm không thích cách nói chuyện của hai người họ lắm, ngáp lên ngáp xuống tỏ ý bất mãn, dựa vào lòng bố nhớ về mẹ, rồi chìm