
Nàng Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134419
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/419 lượt.
đã rất muộn rồi cô mới nhớ phải gọi điện cho Trâu Tư Kỳ , vì chía khóa dự phòng của cô để ở chỗ Trâu Tư Kỳ . Cô lại đợi rất lâu , cuối cùng mới thấy thang máy dừng lại , tiếng bước chân vọng đến , có người đi về phía cô , nhưng người mang chìa khóa đến không phải Trâu Tư Kỳ , cũng không phải hàng xóm , mà là Thiệu Chấn Vinh .
Cô yếu ớt mệt mỏi ngồi trước cửa , khi nhìn thấy anh , cả người cô thoáng sững sờ , cô muốn bỏ chạy , nhưng phía sau lại là cánh cửa bị khóa chặt , không có đường lui .
Anh nhìn cô bình thản , trong tay anh là túi xách của cô . Cô hoang mang nhìn anh , anh đưa túi xách cho cô , thấp giọng nói :" Em bỏ quên trên taxi , tài xế mở danh bạ điện thoại , sau đó gọi điện cho anh".
Cô không dám nói chuyện , không dám cử động giống như một con cá mắc cạn , chỉ sợ khẽ vẫy đuôi sẽ đánh động người khác , sẽ không còn lối thoát .
" Hiểu Tô" , cuối cùng anh cất tiếng gọi tên cô , dường như cái tên này mang theo đau đớn ,giọng anh rất nhẹ , vẫn dịu dàng như ngày nào , anh nói :" Em tự chăm sóc mình cẩn thận , đừng quên trước quên sau thế này nữa ".
Cô không cử động , anh giơ túi xách lên trước mặt cô rất lâu , cô vẫn không cử động , cũng không đưa tay nhận lấy .
Sau cùng anh đành đặt túi xách xuống đất rồi quay người rời đi .
Mãi đến lúc cửa thang máy khép lại , một tiếng "tinh" vang lên , cô mới giật mình ngẩng đầu lên .
Khi ấy cô không quan tâm gì nữa , chỉ biết lao đến trước thang máy , con số đang thay đổi , đang giảm dần . Trái tim đang đập trong tuyệt vọng , cô ra sức ấn nút , không được , anh đã đi rồi , không được . Cô vẫn cố gắng nhấn nút , đau xót nhìn những con số giảm dần , anh thật sự đã đi rồi . Cô quay người chạy xuống cầu thang thoát hiểm , từng tầng từng tầng , đen tối , không có đèn , không có người , vô số những bậc thang không bao giờ hết , chuyển hướng , đi về phía dưới ....cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình , theo sau là tiếng tim đập gấp gáp ,"thình thịch thình thịch " như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực , thật gấp , thật nhanh , ngay cả thở cũng khó khăn , chỉ là , không kịp , biết rõ là không kịp ...
Cô chạy thẳng xuống lầu , đẩy cửa thoát hiểm vang lên một tiếng "rầm ", cánh cửa bật lại đập vào chân khiến cô lảo đảo , nhưng cô vẫn đứng vững , bởi vì không thể ngã , cô không còn thời gian nữa .
Đại sảnh trước mặt trống rỗng , sàn nhà lát đá hoa cương phản chiếu ánh đèn sáng lạnh , bên ngoài có tiếng động , có lẽ là mưa .
Cô không do dự , cứ thế lao thẳng ra ngoài , vội vã chạy xuống bậc thềm , vừa đúng lúc nhìn thấy đèn đuôi xe của anh , màu đỏ như một đôi mắt , đang chảy máu đang rơi lệ , quay đầu đi xa khuất dần phía bên kia đường .
Trời đang mưa , những hạt mưa thấm ướt tóc , cô không khóc , rõ ràng biết rằng anh thật sự đã đi rồi .
Anh thật sự đi rồi .
Cô đứng đó , ngây dại , câm lặng . Biết rõ đó là địa ngục nhưng vẫn muốn trầm mình vào đó , đôi mắt tuyệt vọng , vô hồn trông về phía xa xăm vô định .
HƯƠNG VỊ CỦA GIÓ
Nhìn những hạt mưa thoảng nhìn giữa khoảng không vô định
Khiến thành phố này càng thêm trống trải và hư không
Em đã từng sống ở đây
Cố gắng nhớ về anh
Em muốn mình có thể biến anh trở về như của ngày trước
Dựng thành một bộ phim không lời
Có thể ghi lại khoảnh khắc thời gian khi ấy
Nhưng phải chăng có gì đó nên để vào quên lãng
Đỗ Hiểu Tô miễn cưỡng cười, sau đó im lặng.
Vì văn phòng nơi cô làm việc ở khá cao, nên lúc chấn động thì cảm thấy rõ ràng, mọi người đều lo lắng khi phải đứng dưới đường mấy tiếng đồng hồ. Tất cả đều bàn tán xôn xao, không biết là nơi nào bị động đất, nhưng cũng chẳng ai biết cả. Có người nhận được tin nhắn nói là ở Hoàng Thạch, cũng có người nhận được tin nói là ở Tứ Xuyên. Nhưng điều đáng nói là ngày thứ Hai bận rộn cũng vì thế mà lãng phí ở ngoài đường, thế là có mấy nhân viên nam ở một công ty lầu trên đến làm quen, lại mua trà sữa mời họ, cùng trò chuyện vui vẻ với mấy cô gái trong công ty Đỗ Hiểu Tô
Đến bốn giờ thì quản lý công ty tuyên bố tan ca sớm, mọi người lập tức giải tán. Đỗ Hiểu Tô cảm thấy hơi lạc lõng, vốn đi làm bận rộn, bận đến nỗi cô không còn sức lực để nghĩ những chuyện khác nữa, nhưng bây giờ lại có được vài giờ đồng hồ rảnh…
Mọi người đều nôn nóng về nhà, nên rất khó bắt taxi. Cô đi qua hai con đường đến trạm xe điện, nhưng lại đón xe đi hướng ngược lại, đến bệnh viện.
Con đường gần bệnh viện người đông tấp nập vẫn chưa giải tán hết, có lẽ là nhân viên làm việc gần bệnh viện, hoặc người bệnh đến cấp cứu, thậm chí còn có cả người nhà bệnh nhân cầm theo bình thuốc đứng trên đường. Đỗ Hiểu Tô bước chậm lại, nhìn đám đông ồn ào trên đường, đi qua đi lại, cô không muốn vào bệnh viện nữa. Nên lại chuyển hướng bước từng bước một, khi ngẩn đầu lên mới biết mình đã đi đến nơi lần trước ăn cơm cùng Thiệu Chấn Vinh.
Đứng trước cửa chần chờ một lúc, cô vẫn vào trong. Chưa đến giờ ăn nên trong quán không có nhiều khách, cuối cùng cũng lên được lầu hai, có một cửa sổ lớn nhìn