XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hải Thượng Phồn Hoa

Hải Thượng Phồn Hoa

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 134418

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/418 lượt.

anh không thể quên được tình cảnh khổ sở ngày ấy khi đi xin việc . Em nói , em muốn đến Bắc Kinh , muốn ở bên anh , căn bản là em chưa hề nghĩ đến vấn đề tìm việc ,, bỏi em có sẵn bạn bè của bố em giúp em sắp đặt mọi thứ hoàn hảo . Nếu vì vậy mà em khinh thường anh , trong lòng anh có lẽ sẽ thấy dễ chịu hơn , nhưng em lại không như vậy , em hoàn toàn không có cách nghĩ đó , ngược lại em còn giúp anh tìm việc làm".
"Khoảng thời gian đó , anh cảm thấy rất xấu hổ trước mặt em . Anh cố gắng bao nhiêu năm như vậy , cuối cùng được cái gì ? Không bằng một cú điện thoại của bố em , không bằng đám bạn học của anh quen biết ông chú này ,ông bác kia . Anh không có gì cả , thậm chí anh còn phải nhờ em giúp anh . Anh còn phải nuôi mẹ , để bà sống quãng đời cuối cùng bình yên . Anh là hy vọng sống duy nhất của bà , là niềm kiêu hãnh duy nhất ! Khi ở trường , em luôn cảm thấy tủi thân , cảm thấy khó hiểu vì anh không chịu dẫn em về nhà . Không phải vì anh không muốn , mà anh không thể để em đối diện với mẹ anh . Anh học đến tiến sĩ , trong nhà quả thật không còn gì , một căn nhà như vậy ...".
" anh đứng trước mặt em ưu tú là vậy , kiêu ngạo là vậy , em luôn cho anh là niềm kiêu hãnh của mình , em luôn cho rằng anh là người tài giỏi nhất trên đời . Em không biết anh phải cố gắng bao nhiêu để có thể đứng bên cạnh em , còn em chỉ thảnh thơi nhàn nhã mà vẫn có được nhiều thứ hơn anh , em đẹp đến vậy , tốt đến vậy , lại ngây thơ đến mức anh cảm thấy tự ti . Anh ở bên em , quá vất vả , muốn bảo vệ sự tốt đẹp đó , quá mệt mỏi . Cho nên cuối cùng anh không thể chịu đựng thêm , không thể kiên trì thêm  nữa ...".
Anh dừng một lát như đang cười , giọng nói trở nên nhẹ nhàng , mang theo niềm thương cảm khó diễn tả thành lời :" Hiểu Tô , bây giờ dù có nói gì anh cũng không thể bù đắp được cho em , nhưng nói ra những điều này với em , anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều ".
Những lời anh nói giống như cơn mưa , cứ ào ào trút xuống không ngừng , khiến cô cảm thấy hơi lạnh thấm sâu vào xương cốt . Ánh đèn trong phòng họp như vỡ vụn chiếu trên người anh , bộ âu phục được cắt may khéo léo , làm tôn lên vẻ ngoài điển trai . Vô cùng quen thuộc , lại quá đỗi lạ lẫm . Quả thực cô chưa từng nghĩ đến việc anh từng trải qua những áp lực đó . Những gì xảy ra trong quá khứ , cô vẫn đang nỗ lực quên đi , không ngờ nó lại chợt ùa về , hủy hoại tất cả những thứ của ngày hôm nay . Còn cô chỉ có thể im lặng mãi mãi , như muốn tất cả quá khứ chìm trong câm lặng .
Cuối cùng cô nói :" Quá khứ đã qua rồi , không còn quan trọng nữa ".
Anh nói :" Hiểu Tô , mong em tha thứ ".
Cô vẫn lặng lẽ :" anh không làm sai gì cả , cũng không cần tôi tha thứ " , sau cùng hỏi :" Tôi có thể đi chưa ?".
" Anh đưa em về ".
"Không cần ". Cô đẩy cửa phòng họp , ngoài hành lang có gió lướt qua , khiến cô càng thêm lạnh .
Trên đường về nhà , Đỗ Hiểu Tô cố gắng lấy lại tinh thần nhìn ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ . Thành phố nhộn nhịp , xe giăng mắc cửi , phồn hoa như thể mọi việc chưa từng xảy ra  . Giống một giấc mộng , nếu như có thể tỉnh lại thì tất cả đều chưa từng xảy ra .
Nhưng cô mãi mãi không thể tỉnh lại từ trong cơn ác mộng này .
Về đến nhà lại phát hiện túi xách bị mất , không biết là rơi trên xe điện ngầm hay trên taxi .
Quá mệt mỏi , cô không muốn nghĩ nữa .
Cô dựa lưng vào cửa , từ từ ngồi xuống , tay ôm lấy đầu gối giống như một đứa trẻ , như vậy là an toàn nhất , là tốt nhất , nếu có thể không cần suy nghĩ bất cứ điều gì thì tốt biết bao .
Chìa khóa , ví tiền , còn cả điện thoại nằm trong túi xách .
Cô không vào nhà được , nhưng chẳng sao , dù gì cô cũng không muốn vào .
Thế giới này đã có một phần đã vĩnh viễn chết đi , không thể nào hồi sinh . Cô vùi đầu vào giữa hai cánh tay , nếu có thể , cô cũng muốn cứ thế này mà chết đi , không muốn sống nữa .
Cô từng tưởng mình đã thực sự quên đi khá khứ đầy xấu xa đó . Chỉ bởi sự ngu muội và hẹp hòi của tuổi trẻ , chỉ vì sự bồng bột khi thất tình mà buông thả , sau đêm đó hoảng hốt phát hiện ra mình đang nằm bên một người đàn ông xa lạ , giữa lúc hoảng loạn cô buộc mình phải quên đi . Quên tất cả , quên đi mãi mãi , vĩnh viễn cả đời này ko nhớ lại ,giống như cầm một cây kéo , cắt bỏ phần rối ở giữa , không để lại bất cứ dấu vết nào . Ngay cả cô cũng tự giác xóa sạch phần kí ức đó , không còn chút gì . Nhưng cuối cùng , bởi cô đã phạm phải tội tày trời , nên bây giờ phải nhận báo ứng . Cô tưởng đó chỉ là một lần lạc lối , được giáo dục hai mươi năm , cô chưa từng làm một chuyện to gan đến vậy , chỉ là uống say ko thể kiềm chế được mình , không ngờ hôm nay đã có báo ứng , thì ra đây chính là báo ứng . Cô sai rồi , sai nghiêm trọng , cô không thể nghĩ đến , không thể ngờ , người đàn ông đó lại xuất hiện trước mặt mình lần nữa , hơn nữa còn là anh hai của Thiệu Chấn Vinh . Đây chính là báo ứng , chỉ cần nghĩ đến thôi trái tim đã  đau thắt , như thể cô đã chìm xuống địa ngục , chịu đựng hình phạt tàn khốc , vĩnh viễn không thể siêu sinh . [ bạn đang đọc truyện tại '>
Tối hôm đó ,