Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hải Thượng Phồn Hoa

Hải Thượng Phồn Hoa

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 134417

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/417 lượt.

. Cô sai rồi , sai lầm nghiêm trọng , cô không biết sẽ đau thế này . Nhưng giờ biết rồi cũng chẳng làm gì được nữa . Cô cố cuộn tròn mình lại , chỉ hy vọng mình biến mất khỏi thế giới này , nếu không thì vĩnh viễn quên Thiệu Chấn Vinh đi . Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh , lồng ngực lại thắt lại , không thở được , đau đớn , thì ra đau như vậy . Chỉ cần nghĩ đến anh , sẽ đau như vậy






Cô sốt một tuần ko dứt , vết thương lại nhiễm trùng. Lúc đầu cô chẳng quan tâm , nhất định đi làm , cuối cùng sốt cao đến mức cả người đờ đẫn , tay gần như không thể cử động , lúc đó mới đến bệnh viện . Bác sĩ nhìn vết thương đã nhiễm trùng thì đề nghị cô chuyển lên bệnh viện lớn hơn , nhưng cô sợ , mãi đến khi đau không chịu được nữa mới đi . May mắn thay đó không phải là bệnh viện nơi anh làm việc , cách bệnh viện đến nửa thành phố .
Nhưng cô vẫn sợ , sợ đến mức chỉ cần nhìn thấy bác sĩ mặc áo trắng là người phát run ,cô sợ đến mức nước mắt có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào .
Phải lấy hết mủ của vết thương ra ngoài  , thịt rữa cũng phải cắt bỏ.
Y tá xử lý vết thương cho cô thấy lạ liền hỏi :" Sao cô để đến tình trạng này mới đi bệnh viện , nếu cô không đến thì cánh tay này cũng chẳng giữ được đâu " , sau đó lại nói ," Đừng cử động , đau một chút , cũng chịu khó chút xíu là được ".
Chịu đựng , cô cố chịu đựng , đau quá , thì ra là đau như vậy . Cơn đau rõ ràng như cảm nhận được vết dao đang lướt qua vết thương , cơn đau rõ ràng như cảm nhận được da thịt đang bị cắt rời , nhưng cô không rơi lệ , móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay , cô thẫn thờ. Phải mất bao lâu , phải mất bao lâu mới kết thúc , phải mất bao lâu mới hết đau ?
Cô bước vào thang máy lên lầu , đẩy cửa vào phòng họp , sau đó thoáng sững người .
Phòng không mở đèn , trong bóng tối chỉ thấy một điểm sáng màu đỏ , có thể nhìn thấy một bóng người ẩn hiện đang ngồi đó hút thuốc . Cô bước vào , lúc ấy không thể nhìn ra được đó là ai ,thế nên cô có phần do dự , muốn đi ra trước.
"Hiểu Tô" , người đó đột nhiên gọi tên cô.
Cố ý thả lỏng đáp lại :"Thì ra là Lâm tổng đang ở đây - tôi để quên đồ ".
"Anh biết ", giọng anh rất bình tĩnh :" Công tắc ở trên tường , sau lưng em".
Cô đưa tay sờ thử , quả nhiên là vậy , rồi ấn xuống , ánh đèn như sao sáng khắp trời lập tức bật sáng . Cô không kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột , bất giác đưa tay che mắt .
Đến khi bỏ tay xuống , Lâm Hướng Viễn đã đứng cạnh bàn , đưa tài liệu cho cô . Thân hình anh vẫn cao lớn , cái bóng khổng lồ che đi ánh sáng bên trái , cô cẩn thận nói :" Cảm ơn".
"Hiểu Tô , giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy ".
Cô bỗng trầm mặc một lúc , sau cùng nói :" Được , Lâm tổng".
Anh đột nhiên cười :" Hiểu Tô , anh mời em một bữa cơm nhé ".
Cô đáp :" cảm ơn Lâm tổng , nhưng tôi đã có hẹn với bạn rồi , lần sau vậy ".
Cuối cùng anh thở dài như đang kìm nén điều gì đó , nhưng vẫn hỏi :" Hiểu Tô , em gặp chuyện gì sao ? Anh có thể giúp được không ?".
Cô khẽ lắc đầu , không ai có thể giúp cô , chẳng qua cô tự làm tự chịu mà thôi .
Anh cười như tự giễu mình :" Anh thật là ...thật là không biết tự lượng sức mình .Em đừng hiểu lầm , anh thấy hôm nay tinh thần em không được tốt , cho nên đứng trên cương vị bạn bè , muốn biết có phải em đang gặp khó khăn hay không ?".
Sắc mặt cô tái trắng , không muốn nói tiếp .
Im lặng một lúc ,anh lại nói :" Hiểu Tô , xin lỗi ".
Sắc mặt Đỗ Hiểu Tô rất bình tĩnh , giọng nói cũng vậy :" Anh không làm gì có lỗi với tôi ".
" Hiểu Tô , gia đình em khá giả , cho nên em mãi mãi không hiểu phấn đấu là thế nào , bởi ngay từ khi sinh ra em đã không cần phải cố gắng . Anh biết em coi thường anh , khinh bỉ anh , nhưng em vẫn chưa từng trải qua những gì anh đã trải qua " , anh vẫn mang nụ cười tự giễu , " Trước đây em từng hỏi anh , tại sao học tiến sĩ , bây giờ anh có thể trả lời em , là vì anh tự ti . Đúng vậy , anh tự ti , chỉ có học vấn mới có thể giúp anh có được sự tôn trọng của người khác , chỉ có học vấn mới cho anh cảm giác tự tin . Không ngờ phải không ? Một lý do đáng buồn cười ".
" Em biết anh sinh ra ở vùng mỏ , cha anh qua đời từ sớm . Anh không nói với em rằng , mẹ anh không có công việc chính thức , chỉ dựa vào chút tiền trợ cấp và làm thuê , anh mới có thể đi học . Anh không bao giờ quên được , vì không có tiền nên anh chỉ có thể mở mắt nhìn bệnh của mẹ từ viêm gan siêu vi  thành xơ gan , bệnh của bà chính là vì nghèo mà không chữa được . Anh không thể chịu đựng được cuộc sống nghèo khổ như vậy nữa . Trường cấp ba của bọn anh rất nổi tiếng , mỗi năm có rất nhiều học sinh đậu vào Thanh Hoa . Em biết vì sao không ? vì nghèo , không còn đường lui , chỉ có thể ra sức học . Thi đậu đại học nổi tiếng , thoát thai hoàn cốt , làm lại cuộc đời ".
" Nhưng em có biết điều đó khó khăn thế nào không , anh phải nỗ lực gấp ba bốn lần người khác mới có thể giành học bổng , nhưng sau khi tốt nghiệp vẫn trắng tay , không người thân , không quan hệ , không chỗ dựa . Hiểu Tô ,