
Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134829
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/829 lượt.
có mua cái kia không?”
Dư Chính nhướng mày, vươn tay lấy bóp da đặt trên tủ đầu giường, ở trong một ngăn kín nhỏ lấy ra một bao plastic hình vuông màu hồng, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa: “Tuỳ thân mang theo.”
Bảo Thục ngơ ngác nhìn anh, sau đó nhịn không được mà cười ha hả, cho đến khi Dư Chính lại cúi đầu phủ kín miệng cô.
Thì ra người đàn ông ở trước mắt này, âm thầm cất giấu gió đông, chuẩn bị thảo thuyền tá tiễn* bất cứ lúc nào…
(*) dùng thuyền phủ cỏ khô mượn tên: Sự kiện lịch sử mà thành ngữ này xuất phát không được nhiều người biết, nhưng ý nghĩa của nó, như đã được truyền qua nhiều thời đại, chỉ đơn giản là dùng mưu mẹo để sử dụng các nguồn lực của đối phương cho mục đích của chính mình. Theo chuyện, Gia Cát Lượng đã phái một đoàn thuyền cỏ ra nghênh địch và đối phương đã bắn tên vào đoàn thuyền giả này. Vừa xác định được vị trí đối phương, đoàn thuyền cỏ còn thu được nhiều tên, mà Gia Cát Lượng đã chuyển giao cho Châu Do trước đã ngờ về lời hứa sẽ trang bị 10 000 mũi tên mới trong ba ngày.
Bảo Thục rất thích lúc hoàng hôn, cầm một tách cà phê, đứng trước cửa sổ nhìn bên ngoài, mặc kệ có phong cảnh hay không. Thực ra lúc đầu, cô chỉ muốn hiểu rõ sự lãng mạn của thành phố xuất hiện trong phim điện ảnh, nhưng dần dà, việc này thật sự biến thành một thói quen.
Mỗi người đều nên có một loại màu sắc thuộc về chính mình, của cô, nhất định là pink, tựa như loại pink của Bảo Ký.
Cô quay đầu nhìn thấy chiếc giường lớn màu xanh lá cây rõ ràng dưới nắng chiều, cô không thích màu này, giống như vỏ rùa to xác.
Thế nhưng, có quan hệ gì chứ, đây là do Dư Chính chọn…
Anh Rất Cảm Động, Ôm Cô Thật Chặt, Thực Ra Đà Điểu Con Cũng Biết Dịu Dàng
Vừa nhấc đầu, nhìn thấy đầu giường màu xanh lá cây, trong đầu Dư Chính trống rỗng vài giây, nhưng anh lập tức phản ứng: đây là phòng của Bảo Thục.
Điều hoà trên đầu thổi ra từng đợt gió nóng, cánh tay trần trụi của anh nằm bên ngoài chăn không cảm thấy lạnh chút nào.
Bảo Thục lưng đối lưng với anh, kéo chăn rất chặt, anh biết cô rất sợ lạnh.
Anh nhẹ nhàng lấy khuỷu tay chống nửa thân trên, ló đầu qua nhìn cô. Hình như ngủ rất say.
Bỗng nhiên Bảo Thục mở to mắt nhìn anh, hé miệng hít một hơi.
Bọn họ cứ vậy mở to mắt nhìn nhau, không ai nói gì, cũng chẳng ai nhúc nhích, có lẽ thế giới ngừng lại ở giây phút này.
Không biết vì sao, trái tim bất an của Dư Chính lại được xoa dịu. Đây mới là Bảo Thục không chút giả tạo mà anh quen biết.
Anh vươn ngón tay xoa nhẹ hai gò má của cô, trong vẻ mặt kinh ngạc của cô anh cúi đầu hôn cô một cái, sau đó lại hôn lên trán cô: “Sao anh lại quên mất, từ trước đến giờ em chỉ đánh răng vào buổi sáng.”
Cô vẫn ngơ ngác nói không ra lời, Dư Chính cười rộ lên, anh xoay người nhặt lên quần áo ở bên giường rồi mặc vào: “Ăn trứng rán hay là trứng luộc?”
Bảo Thục sửng sốt thật lâu, cho đến khi anh mặc quần dài cô mới nói: “Trứng, trứng luộc đi…”
Anh gật đầu mở cửa đi đến phòng bếp, cô bỗng nhiên gọi anh lại.
“Em…em sau này sẽ nhớ đánh răng vào buổi tối…”
Ánh mắt của cô có chút rụt rè, giống như kỳ nghỉ đông của một năm kia, cô đi theo phía sau anh nói: “Tớ…tớ không thể lên lớp máy tính với cậu được…”
Anh cười đóng cửa lại, sau đó lại ló người vào bổ sung nói: “Nhớ đánh kỹ cái răng thứ hai bên phải từ trong đếm ra, hình như hơi sâu đấy.”
Bảo Thục khăng khăng muốn tách ra không đi làm chung với Dư Chính, anh vào cửa văn phòng, lại kinh ngạc phát hiện không có ai ở đây.
Anh pha một tách cà phê ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính ra. Chẳng làm gì cả, chỉ cầm tách cà phê cười ngây ngô, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy ngớ ngẩn.
Có lẽ vào lúc này đàn ông đều ngớ ngẩn.
Anh chờ đợi rất lâu, nhưng mà tất cả đều đáng giá. Anh bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy cô, vì thế đi đến trước cửa sổ chờ cô. Mười phút sau, rốt cuộc thấy Bảo Thục dọc theo cửa hàng tủ kính trên đường chầm chậm đi tới. Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ văn phòng, trông thấy anh, cô đột nhiên cúi đầu bước nhanh vào toà nhà.
Anh cười đến dịu dàng. Không cần thiết suy đoán cô có yêu anh hay không, đáp án, đối với anh mà nói không hề quan trọng. Giờ phút này, anh như là siêu nhân trứng muối tràn ngập năng lượng mặt trời, cho dù cô có yêu hay không, anh cũng sẽ nhất định khiến cô yêu anh.
Hoá ra, sự tồn tại của một người rất có ý nghĩa, nhưng có khi sự không tồn tại của một người có lẽ cũng có ý nghĩa.
Dư Chính lại rất cảm ơn Ben nghỉ làm, cả buổi trưa, Bảo Thục bất an bước tới bước lui trong văn phòng. Một khi đối diện tầm mắt anh, cô như con chuột bị lún trong bùn đất, giả vờ bận bịu việc gì đó.
Anh biết đây không phải là một hiện tượng tốt, bởi vì anh không muốn làm cô sợ hãi, nếu cô lúc nào cũng giống như đóng vai kẻ trộm, hai người bọn họ có lẽ sẽ rơi vào cục diện xấu hổ. Nhưng tạm thời anh không muốn phá vỡ bầu không khí này, ít nhất mười năm nay, lần đầu tiên anh chiếm vị trí chủ đạo trong mối quan hệ này, anh phải hưởng