
Tác giả: Minh Tinh
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 134697
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/697 lượt.
việc là chính, nhấm nháp mỹ thực là phụ.” Hai người không hổ thẹn nói lớn.
“Tài liệu tôi đã chuẩn bị tốt, hai người chỉ cần dựa theo số liệu đó là có thể đàm phán với đối tác.”
“Thần, tuy rằng anh là người quyết định chính của công ty, nhưng có câu “Tiền là thứ kiếm không bao giờ đủ”, anh cần gì phải vội vàng làm xong như vậy, chúng ta cùng bàn bạc vẫn tốt hơn mà.”
Nghê Thần nhíu mày, anh không phải là vội, anh là muốn tống khứ hai tên hỗn đản kia ra khỏi cửa.
Đáng tiếc, hai tên “hỗn đản” kia không thèm để ý đến thái độ đuổi khách của anh, hai người bọn họ sau khi may mắn được nếm qua món ăn Tang Thủy Lan làm liền đêm ngày mong nhớ, hay nói gọi là bệnh “Tương tư”.
Sở Bác Nam là con một gia đình kinh doanh khách sạn, đương nhiên những mỹ thực anh đã ăn qua có thể dùng từ “nhiều vô kể” để miêu tả, nhưng sau khi thử món ăn Tang Thủy Lan làm ra, anh lập tức phải xem lại định nghĩa về “trân phẩm” của bản thân.
Nếu trước kia, những đồ anh ăn qua được coi là trân phẩm, thì đồ ăn do cô nấu có thể coi như cực phẩm trong trân phẩm.
Hiện giờ lại có cơ hội được ăn cực phẩm, anh nào có dễ dàng bỏ đi chứ?
“Tiểu Lan Lan…” Sở Bác Nam không thèm chú ý hình tượng, cầm khăn lau miệng vừa nói vừa vỗ vỗ cái bụng no căng.
Bị gọi là “Tiểu Lan Lan”, Tang Thủy Lan không tự chủ rùng mình một cái.
Kiều Dĩ Thâm hùa theo: “Phòng bên cạnh phòng đó là của tôi…”
Sự thật chứng minh khi vô sỉ gặp lạnh lùng, sẽ chết cóng vì lạnh, thắng lợi nhất định thuộc về người sau, Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam một mạch bị đuổi khỏi biệt thự, trước khi đi còn sống chết ôm lấy cạnh cửa, gào thét không đi.
Nghê Thần vỗ vỗ trán có chút đau đớn tiễn khách trở về, vào nhà đã thấy Tang Thủy Lan ngồi trong phòng khách, bấm ngón tay lảm nhảm gì đó.
“Cô lẩm bẩm gì vậy?”
Cô nghiêm túc nói: “Hiện tại, tiền lương của tôi là 75.000 tệ một tháng , 5 lần là 375.000 tệ, nếu như tôi mỗi tháng có thể kiếm được 375.000 tệ, thì trong vòng một năm là 4.500.000 tệ, tiết kiệm ăn uống một chút, gửi ngân hàng tiền lãi…” Hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt ngày càng khó coi của anh, cô vui vẻ cười: “Như vậy, chẳng phải là tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành được di nguyện của cha tôi sao?”
Cô nói xong lấy lại tinh thần, nhìn lên thấy Nghê Thần đang cúi đầu, cười như không cười nhìn cô, rùng mình, lúc này mới ý thức được lúc nãy mình có chút tự cao.
“Cô muốn đi làm chỗ khác?”
Cô bị hơi thở lạnh lẽo của anh đẩy lùi từng bước, vội ra sức lắc đầu, luôn miệng phủ nhận: “Tôi… tôi chỉ là mơ mộng một chút thôi.”
Anh gật gật đầu, nụ cười ảm đạm có chút nhu hòa hơn: “Coi như cô biết mình biết người. Tôi đói bụng, nấu cơm đi.”
“Nấu cơm? Không phải vừa ăn cơm tối sao?”
“Cơm tối đúng là vừa ăn xong, nhưng phần của tôi ko phải bị hai tên “hỗn đản” kia cướp rồi sao.”
Tang Thủy Lan ai oán đi vào bếp nấu súp cho Nghê Thần, cô vừa rửa rau vừa nhịn không được nhỏ giọng oán trách: “Mình rốt cộc là sợ cái gì? Người ta sẵn sàng trả lương gấp năm lần… là năm lần nha.”
“Cho dù họ trả gấp mười, chị cũng không được đồng ý.”
Tiếng trẻ con đột nhiên vang lên bên tai, khiến Tang Thủy Lan hoảng sợ. Nhìn thấy Hỉ Oa ngồi sau lưng mình, cô mới đưa tay vỗ vỗ ngực.
“Sao em lại đến đây? Gần đây càng ngày càng hay nhìn thấy em.”
Hỉ Oa cong cái miệng nhỏ cười hì hì, “Bởi vì em có linh cảm, ngày em đầu thai làm người không còn xa nữa.” Nói xong, nó còn cười cười nháy mắt với cô. “Nếu chị nhanh nhanh lấy cha tương lai của em, nhanh chóng có thai, nói không chừng em rất nhanh sẽ gọi chị một tiếng mẹ.”
“Xú Hỉ Oa! Cả ngày nói hươu nói vượn.”
“Em không nói hươu nói vượn nha, chị có biết giữa linh hồn với linh hồn có tồn tại những bước sóng không? Từ sau khi chị cùng cha tương lai của em ở cùng nhau, em phát hiện bước sóng linh hồn của hai người cực kỳ phù hợp.”
“Ai ở cùng một chỗ với anh ta?” Tang Thủy Lan vì lời nói của Hỉ Oa mà đỏ mặt.
“Cùng sống dưới một mái nhà mà.” Tiểu quỷ chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, “Chẳng lẽ chị không thích cha tương lai của em sao? Anh ấy có ngoại hình xuất sắc, lại phong độ, quan trọng nhất anh ấy không phải người đa tình.”
Nó tiến sát lại gần cô, nhìn cô tiếp tục nói: “Hơn nữa ở cạnh chị lâu như vậy, em phát hiện ra, trừ bỏ những lúc chị ngốc nghếch, ngớ ngẩn, phi thực tế, các phương diện còn lại đều thích hợp trở thành mẹ của em.”
Cô bị nó nói tức giận đến trắng mặt, “Chị ngốc, chị khờ…chị không thực tế?”
“Hóa ra cô cũng hiểu bản thân mình nhỉ?”
Âm thanh đột nhiên vang lên, dọa Tang Thủy Lan nhảy dựng, cô đang thái rau, tay run đến mức suýt làm rơi hết đồ xuống đất, may mà Nghê Thần nhanh tay đỡ lại được, ấn vào tay cô.
Nghê Thần mắt sáng quắc, nhìn cô chằm chằm, “Cô đang nói chuyện với ai?”
Cô lắc đầu liên tục, “Tôi… tôi có nói chuyện sao?”
Anh cười cười, ánh mắt nhìn quanh phòng bếp.
Hỉ Oa nháy mắt vô tội, ngồi trên bàn ăn trong bếp cùng anh bốn mắt nhìn nhau, chỉ là anh không thể nhìn thấy nó, điều này khiến Hỉ O