Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Tác giả: Nhĩ Nhã

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 1341993

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1993 lượt.

Bọn họ đang làm trò gì thế?”. Đường Nguyệt Yên gấp gáp cũng không làm được gì, hỏi Sầm Miễn ở bên cạnh.
Nhưng lúc này toàn bộ tâm tư Sầm Miễn đều dồn cả lên người Đường Nguyệt Như rồi, nhìn dáng vẻ kia của hắn, giống như không biết phải an ủi nàng thế nào cho phải, vẻ mặt tràn ngập lo âu.
Nguyệt Yên nhìn hắn mấy lần, bĩu môi – Tên đần! Chẳng có chút tiền đồ nào cả.
***
Ngay đêm đó, các nữ sinh đều được đưa về thư quán trước, những người khác đều vắng mặt, bọn Đường Tinh Trị phụ trách cứu người, Bạch Hiểu Phong và Sách La Định thì chẳng biết đã đi làm gì, Trình Tử Khiêm vẫn luôn đứng ngoài cửa nhận đủ loại tin tức, làm công tác ghi chép.
Hiểu Nguyệt không còn xe lăn, ngồi trong phòng cũng không cách nào ngủ được, bảo Tiểu Ngọc mở cửa cho nàng, chờ đến lúc trời sáng.
Chẳng bao lâu Hạ Mẫn đỡ Nguyên Bảo Bảo tới, thấy Hiểu Nguyệt vẫn còn chưa ngủ thì vào trong với nàng. Nguyên Bảo Bảo có lẽ cũng bị kinh hãi, vừa mới nằm xuống đã mơ thấy mình bị giẫm chết rồi, cũng không ngủ được.
Đường Nguyệt Yên cũng chạy một vòng tới đây, hỏi: “Có thấy Tam tỷ đâu không?”.
Tất cả mọi người cùng lắc đầu.
Hạ mẫn suy nghĩ một chút: “Chị Nguyệt Như liệu có ở bên hồ sau viện không? Những lúc có tâm sự chị ấy đều đến đó ngồi một chút.”.
Đường Nguyệt Yên cau mày: “Qúa nửa đêm rồi còn đến bờ hồ đón gió lạnh sao?”.
Nói xong thì chạy đi tìm nàng.
Bỏ lại ba cô gái trong phòng.
Hạ Mẫn khoanh chân ngồi trên giường Hiểu Nguyệt, nói: “Hiểu Nguyệt này, cậu có cảm thấy… lần này là có người nhằm vào chị Nguyệt Như không?”.
Hiểu Nguyệt gật đầu: “Chỉ không biết là ai.”.
“Hình như trong lòng Sách La Định và Bạch phu tử đã biết gì đó rồi.”. Hạ Mẫn nhìn bên ngoài một chút, nhỏ giọng hỏi: “Thật ra thì, các cậu có nghĩa tới Lệ phi nương nương không?”.
Hiểu Nguyệt nhìn Hạ Mẫn một cái, thực ra nàng cũng có chút nghi ngờ chuyện này, nhưng mà nhìn phản ứng của Nguyệt Yên cùng Tinh Trị, mặc dù hai người này tính cách khác nhau nhưng mà cũng là những người không biết diễn kịch, hai người họ hẳn là không biết chuyện gì.
“Sao Lệ phi phải làm như vậy chứ?”. Nguyên Bảo Bảo không hiểu: “Cũng đâu có lợi gì.”.
“Sao lại không có lợi.”. Hạ Mẫn nhỏ giọng nói: “Nếu cứ thế này có thể Nguyệt Như sẽ không thể ở trong Hoàng thành được nữa.”.
Nguyên Bảo Bảo gật đầu: “Cũng đúng, người được lợi có vẻ là Lệ phi rồi.”.
“Có vẻ gượng gạo.”. Hiểu Nguyệt cũng lắc đầu: “Chuyện hôm nay phát triển thành chuyện lớn như vậy, còn làm mất mặt cả hoàng gia, Lệ phi và Hoàng hậu nương nương là những người thông minh như vậy, sao có thể làm ra được.”.
Hạ Mẫn cùng Nguyên Bảo Bảo nhìn nhau một cái – Ngược lại cũng đúng.
Đường Nguyệt Yên đi đến nơi vắng người rồi, cũng khoanh tay ngẫm nghĩ – Trước đó nàng cũng cảm thấy có chút quái lạ, Hoàng hậu nương nương lại không hề cố tác hợp nàng với Sầm Miễn, hơn nữa còn ra vẻ rất thâm sâu, chẳng lẽ thật sự là… Nhưng mà vừa nghĩ qua một cái lại cảm thấy có chút quá đáng quá, tóm lại trong lòng nàng lúc này đều là suy nghĩ ngổn ngang. Nàng cũng là một người háo thắng, mặc dù vì Bạch Hiểu Phong mà ít nhiều cũng có chút xa cách với Nguyệt Như. Nhưng mà Đường Nguyệt Yên nàng cũng rất mạnh, nàng có chỗ nào thua kém Đường Nguyệt Như như, sợ gì mà không dám cạnh tranh công bằng, việc gì phải dùng loại tiểu xảo như vậy, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
Nguyệt Yên đi về phía sau viện, lại thấy cách đó không xa, một mình Nguyệt Như đang ngồi trong đình tránh gió mà ngây người nhìn mặt hồ.
Sầm Miễn cầm một chiếc áo khoác trong tay, lo lắng nhìn quanh.
Nguyệt Yên đưa tay đẩy hắn một cái.
Sầm Miễn còn đang tập trung toàn bộ tinh thần để nhìn, bị nàng dọa cho sợ hãi đến độ thiếu chút nhảy dựng lên, mở to hai mắt quay đầu lại nhìn.
Nguyệt Yên liếc hắn một cái: “Nhìn cái gì, không đi qua an ủi chị ấy à.”.
“Ài.”. Sầm Miễn ngăn nàng lại, nhỏ giọng nói: “Ban nãy chị ấy giả bộ về phòng ngủ, thấy người đi hết rồi mới lặng lẽ đến đây ngồi một chút, có thể là muốn một mình tĩnh lặng, không nên đi quấy rầy.”.
Đường Nguyệt Yên cau mày nhìn hắn: “Ngươi có thể đừng có đàn bà thế được không, chẳng giống đàn ông chút nào.”.
Sầm Miễn bị chửi cũng thấy thật vô tội, chẳng biết tại sao cái cô Thất công chúa này lại thích mắng chửi người ta vậy chứ.
Nguyệt Yên thấy hắn vẫn cẩn thận quan sát Nguyệt Như đang ngắm quang cảnh quanh hồ, chiếc khăn lụa màu trắng che trên đầu cũng có chút nổi bật.
“Này, tên ngốc, ta hỏi ngươi.”. Đường Nguyệt Như chọc chọc Sầm Miễn: “Nếu như hoàng tỷ của ta thật sự không phải là con ruột của tiên hoàng, ngươi làm thế nào?”.
Sầm Miễn nhìn Nguyệt Yên một chút, nói: “Ta sẽ chăm sóc cho nàng.”.
“Ngươi chăm sóc chị ấy thế nào chứ?.”. Nguyệt Yên hỏi: “Cưới chị ấy hả?”.
Sầm Miễn gật đầu một cái: “Chỉ cần Nguyệt Như tỷ tỷ chịu gả cho ta, ta cầu còn không được, nhất định sẽ không để cho nàng chịu thiệt thòi. Ta có thể mang nàng về phía Nam, tránh xa cái nơi lắm phân tranh này. Nếu như nàng không chịu gả cho ta, ta cũng sẽ trông chừng nàng, cho đến khi nàng gả cho một ng


XtGem Forum catalog