Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồ Ly Phu

Hồ Ly Phu

Tác giả: Cầu Mộng

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 134722

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/722 lượt.

“Một ly trà lạnh.”
“Được.”
Lăng Thanh Tuyết vừa đánh giá chủ quán trung niên, vừa bưng ly trà lạnh tiểu nhị vừa đem tới, chưa kịp uống một ngụm đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Xem ra người sắp tới thật vội, có lẽ có chuyện gì nghiêm trọng phía trước.
Chỉ giây lát sau, một tiếng họ ngựa kéo dài vang lên, người mới tới vội vàng dừng ngựa trước quán trả nhỏ.
“Thanh Tuyết.”
Lăng Thanh Tuyết ngạc nhiên xoay qua, đập vào mắt là khuôn mặt nôn nóng của Tề Hạo Vũ, “Tề đại ca!” – sao hắn lại tới đây?
Bốn mắt nhìn nhau, không khí nhất thời có chút xấu hổ khó nói. Bọn họ đáng lẽ là một đôi vợ chồng son, đáng tiếc thế sự khó lường, có thể kết tần tấn bây giờ lại phát sinh mấy phần lạ lẫm.
“Muội…” – Tề Hạo Vũ mày nhíu lại, có chút khó nói, suy nghĩ thật nhanh rồi chuyển đề tài: “Bình an là tốt rồi, huynh vừa đi qua Giang gia, nghĩ muội hẳn là men theo đường bộ trở về Lăng gia bảo nên liền đuổi sát theo sau.”
Đi qua Giang gia? (chú ý nghen, Tề ca dùng chữ “đi qua” chứ không phải “ghé vào” nha! Vậy mới thấy Tuyết tỷ đúng là… không tầm thường >”<)
Lăng Thanh Tuyết dù kinh ngạc trong lòng, vẻ mặt vẫn bất động thanh sắc, hơi vuốt cằm, nói: “Thì ra là thế.”
Do dự một lát, Tề Hạo Vũ vẫn hỏi: “Kế tiếp muội tính sao?”
“Muội nghĩ về báo cáo với cha mẹ mọi việc rồi tính sau.” – nàng không cho hắn một đáp án minh xác*.
*minh xác: chính xác và rõ ràng ^^ lối chơi chữ của người Hoa thật thâm thúy nha!
“Huynh đưa muội về.”
“Không cần.” – nàng không chút nghĩ ngợi, dứt khoát cự tuyệt, sau đó lòng nao nao, vội vàng bổ cứu: “Muội nghĩ Tề đại ca nhất định công việc bề bộn, không muốn lại làm phiền huynh, muội một người đi về nhất định không thành vấn đề.”
*bổ cứu: bổ sung và cứu chữa =.=
Tề Hạo Vũ ảo não trong lòng. Mới đây mà đã bắt đầu phân rõ giới tuyến rồi sao?
“Thật mà, Tề đại ca, muội hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự, hơn nữa phía bắc này cũng có sản nghiệp của Lăng gia bảo, sẽ có người chăm sóc muội.”
“Vậy được rồi, vậy muội đi đường cẩn thận nha.”
“Ân.” – không động vào ly trà, nàng vội vàng đứng dậy, “Muội cáo từ trước.”
*ân: hiểu là “ừh”, “ừhm”, mà dịch “ừhm” thì cũng ok thôi nhưng để “uh” cũng được mà nhỉ ^^ nghe nhẹ nhàng hơn so với “ừhm”.
“Thanh Tuyết __” – Tề Hạo Vũ theo bản năng gọi nàng.
“Tề đại ca?” – nàng dừng bước nhìn lại, khó hiểu.
“Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, huynh chờ quyết định của muội.” – hắn nhìn nàng, nói thong thả mà chắc chắn.
“Tề đại ca __” – nàng mím mím môi, mí mắt cụp xuống, thấp giọng nói: “Huynh tìm thục nữ khác đi, cáo từ.” – nói đoạn xoay người chạy khỏi quán trà nhỏ, lên ngựa đi một mạch không ngoái đầu nhìn lại.
Cho ngựa chạy một lúc, chẳng biết đã bao lâu, Lăng Thanh Tuyết hơi dùng lực, ngựa phát ra một tiếng “hí” nhỏ rồi dừng lại.
Không xa phía trước có một dòng suối nhỏ, nước suối trong vắt thấy đáy, cá tôm ẩn hiện.
Nàng dẫn ngựa đến bên dòng suối, để mặc ngựa uống nước ăn cỏ, rồi vốc chút nước rửa mặt.
Một mặt dây chuyền bằng ngọc phỉ thúy từ vạt áo rơi ra, nàng nhanh nhẹn thi triển khinh công chụp lại, sau đó tỉ mỉ quan sát.
Mặt dây chuyền hình tròn, chất ngọc sáng mà trong suốt, hoa văn phức tạp, chạm trổ tinh tế, vừa nhìn đã biết là đồ xa xỉ.
Đây không phải dây chuyền của nàng, hơn nữa ở giữa là một chữ “Giang” viết theo lối chữ triện đã cho nàng biết chủ nhân của nó là ai. Nhất định hắn nhân lúc nàng hôn mê đã để vào người nàng.
Vật quý trọng như vậy nàng sẽ không lấy. Hơi hơi nắm tay, Lăng Thanh Tuyết quyết định.
Sau khi tạm nghỉ, nàng lên ngựa, quay trở lại đường cũ.
Sáng sớm tinh mơ khi mặt trời vừa mới mọc, nàng đã cưỡi ngựa ra khỏi thành Dương Châu, đêm khuya tĩnh mịch, dưới ánh trăng lạnh lẽo, nàng xuống ngựa trước cửa Giang phủ.
“Thiếu phu nhân!” – nhìn thấy nàng, hạ nhân trong phủ hết sức kinh ngạc, một người lại gần tiếp dây cương từ nàng, người khác chạy vội vào trong bẩm báo.
Giang Tùy Vân đã đi ngủ từ sớm vội khoác thêm áo đi ra, hai người gặp nhau ở hoa viên.
“Ngại quá, đêm khuya quấy rầy huynh.”
“Nương tử, xảy ra việc gì à?” – hắn cẩn thận quét mắt từ trên xuống dưới, sau khi xác định nàng không bị gì mới yên tâm.
“Ta không sao, ta quay lại để trả vật này cho huynh thôi.”
“Vật nào?” – thấy nàng lôi mặt dây chuyền từ áo ra, hắn đã có câu trả lời, lại gần đè tay nàng xuống, không cho nàng lấy ngọc bội ra, “Chúng ta về ốc rồi nói sau.”
Lăng Thanh Tuyết thấy rõ, dù dưới ánh trăng mờ ảo, mặt dây chuyền vẫn trong trẻo xinh đẹp như vậy, thật là một vật vô giá.
“Cũng được.”
Nàng vừa trả lời, hắn đã phân phó một nha hoàn đứng gần đó: “Chuẩn bị nước cho thiếu phu nhân tắm rửa.”
“Giang


Polly po-cket