Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341087

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1087 lượt.

định cho rằng tôi là người nhỏ nhen ."
Diệp Mai Quế dường như đang tức giận, đột nhiên đứng dậy từ ghế sô pha.
"Cái gì mà \'diều hâu nếu bay quá cao thường coi nhẹ chiều cao của thỏ\'?"
Diệp Mai Quế hừ một tiếng rồi nói: "Cậu là diều hâu bay cao còn tôi chỉ là một con thỏ nhỏ?"
"Tôi không có ý này." Tôi ra sức xua xua tay: "Diều hâu bay cao là chỉ cái đầu anh minh của tôi, còn chiều cao của thỏ là chỉ những việc vặt trong cuộc sống."
"Cậu nói \'ngài\' quý nhân bận bịu, ngay cả nói một tiếng cám ơn với xin lỗi với người khác cũng quên mất."
"Tôi đâu có nói mình là quý nhân, chỉ nói cái đầu mình anh minh thôi mà."
Tôi giơ ngón trỏ tay phải lên xua xua: "Vẫn chẳng liên quan gì."
"Cậu..." Diệp Mai Quế thật sự tức giận, chỉ thẳng vào tôi, lớn tiếng nói: "Cậu là đồ ngốc!"
Diệp Mai Quế nói xong, gọi Tiểu Bì một tiếng rồi đi thẳng vào phòng, cả sách cũng quên cầm đi.
Khi cô chuẩn bị đóng cửa phòng mới thấy Tiểu Bì còn đang ở phòng khách nên gọi: "Tiểu Bì! Mau vào đi!"
Tiểu Bì đành phải đi vòng quanh tôi một vòng, sau đó mới tiến vào phòng cô."
Tôi ngạc nhiên đầy mặt, không hiểu rốt cuộc mình làm sao mà chọc giận cô?
Nhưng tôi hiểu được, Diệp Mai Quế quả nhiên là hoa hồng đêm có gai.
Trước khi ngủ, tôi lăn qua lộn lại, cẩn thận nhớ lại đoạn những lời nói đêm nay.
Diều hâu nếu bay quá cao thường coi nhẹ chiều cao của thỏ?
Câu này hẳn không sai.
Hay là thị giác của diều hâu rất tốt, đến mức cho dù bay cao bao nhiêu cũng chỉ liếc mắt một cái là đoán ra được chiều cao của thỏ?
Chắc là vậy, vì tôi chưa từng nghe nói diều hâu khi định bát thỏ kết quả lại bắt nhầm một con ngựa trắng.
Hay là do tôi nói đầu óc mình anh minh khiến cô tức giận?
Nhưng tôi nói mình anh minh mà, đâu phải thông minh, đâu tính là tự dát vàng lên mặt mình?
Ba ngày liền, khi tôi đi làm về, cửa hành lang không sáng.
Rốt cuộc tôi phải sờ sờ soạng soạng cởi bỏ giầy, cho vào tủ.
Kết quả ngày thứ ba ngón út chân trái không cẩn thận đá vào tủ giầy khiến tôi kêu đau một tiếng.
Nhưng Diệp Mai Quế ngồi ở phòng khách vẫn chẳng chút phản ứng, thậm chí tôi nghi, cô còn cười trộm trong lòng.
Ba ngày này tôi chỉ nghe thấy cô nói ba câu, hơn nữa ba câu này lại còn giống hệt nhau.
Đều là câu nói trước khi ra khỏi cửa của cô: "Tiểu Bì, ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về nhanh thôi."
Mưa sớm đã ngừng, nhưng những lời như mặt trời sau cơn mưa dường như không hợp để hình dung tính tình Diệp Mai Quế.
Tính tình cô có thể nói là thẳng thắn, trước sau như một.
Tôi cảm thấy sau khi về nhà bầu không khí thật sự rất kỳ dị, cho nên ngày thứ tư cố ý đợi tới tận khuya mới về.
Tôi rời công ty lúc khoảng 10 rưỡi, muộn hơn so với lúc bình thường ba tiếng.
Thế nhưng tôi vẫn chưa phải nhân viên về trễ nhất công ty, có thể thấy được cái công ty này thật biến thái.
Tôi tùy tiện ăn chút gì đó ở dưới lầu của công ty rồi lại đáp xe điện ngầm trở về.
Lúc nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ.
Sau khi xuống xe tôi lại từ từ đi về phía cầu thang, muốn câu thêm chút thời gian, tránh cho lúc về nhà lại xấu hổ.
Mới ra khỏi trạm xe điện ngầm, không ngờ lại thấy Diệp Mai Quế dắt Tiểu Bì, ngồi trên một chiếc xe máy đỗ gần đó.
"Sao hôm nay trễ vậy mới dắt Tiểu Bì ra? Lúc bình thường không phải mười giờ cô đã dắt nó ra ngoài rồi sao?"
Diệp Mai Quế không trả lời, đứng dậy từ yên xe máy, trở về.
Tôi đi theo phía sau cô, trên đường còn đùa với Tiểu Bì.
Tới trước chung cư, tôi lấy chìa khóa mở cửa, đánh chuẩn bị đẩy cửa ra đi vào, không ngờ cô nhanh chóng kéo khóa lại, lại lấy chìa khóa của mình mở ra một lần nữa, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Thấy cô đi tới cửa thang máy tôi mới yên tâm bước vào.
Vì tôi sợ khi mình vừa bước chân trái vào cô sẽ dùng sức đóng cửa lại.
Ở cửa thang máy, Ngô Trì Nhân lại dán một tờ giấy: "Tôi nhẹ nhàng ngừng việc lại, tựa như ghi chú nhẹ nhàng này. Tôi đã mệt mỏi lâu vậy, thi thoảng trục trặc có sao."
""Đáng ghét! Lại dám bắt chước \'Lại tạm biệt Khang Kiều\' của Từ Chí Ma, tôi nhất định phải..."
Tôi vừa mới lấy bút từ trong cặp ra, đang chuẩn bị viết gì đó lên lại thấy Diệp Mai Quế quay đầu lại nhìn mình một cái bèn vội vàng thu bút lại, miệng nói: "Ừm, những chữ này viết rất đẹp, rất nghệ thuật."
"Chữ lần này không đẹp như trước."
Cô đột nhiên lên tiếng khiến tôi giật mình. Cửa thang máy đã mở ra, tôi quên luôn việc bước vào.
"Còn không mau vào." Diệp Mai Quế nói từ trong thang máy.
"Ừ." Tôi lập tức bước vào.
Trong thang máy, Tiểu Bì lại đặt chân trước lên thắt lưng tôi, tôi vuốt ve đầu nó, mỉm cười.
May là có Tiểu Bì nên tôi còn giả bộ bận rộn được.
Ra khỏi thang máy, tới của phòng C. Lần này tôi rút kinh nghiệm, không chủ động lấy chìa khóa ra mở cửa."
"Mở cửa mau đi." Cô lại nói.
"Rõ." Tôi cung kính đáp.
Tới lúc chúng tôi ngồi vào ghế sô pha của mình, tôi nghĩ nếu cô đã mở miệng nói chuyện, chắc cơn tức cũng giảm một chút.
""Lần trước thật xin lỗi. Tôi không nên nói thế, hy vọng cô không phiền lòng."
Cô liếc mắt nhìn