XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341085

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1085 lượt.

ông phải chỉ cười một cái là xong, có khi còn gặp phiền toái.
Ví dụ như mấy ngày nay đang mây mưa, anh ta bèn bảo thời tiết bên ngoài cũng giống như tình huống công ty.
"Ra sao?" Tôi hỏi lại
"Đều bấp bênh trong mưa gió." Anh ta nói xong bèn cười rất to, dáng vẻ rất đắc ý.
Những lời này vừa hay bị ông chủ đi qua nghe thấy, kéo anh ta ra mắng một lúc.
"Anh rút kinh nghiệm chưa?" Sau khi anh ta bị mắng trở về, tôi bèn hỏi.
"Cậu có biết vì sao tôi lại bị mắng không?" Anh bèn hỏi ngược lại tôi.
"Vì anh lấy công ty ra nói đùa, đương nhiên sẽ bị ông chủ mắng."
"Không phải vậy." Anh ta cười he he, ra vẻ thần bí ghé miệng tới gần tai tôi, nhỏ giọng nói: "Ông chủ mắng tôi không được tiết lộ bí mật công ty. Ha ha ha."
Nếu là lúc vừa biết, chắc tôi sẽ bị anh ta dọa.
Có điều tôi biết anh cũng được một thời gian, biết miệng người này rất xấu.
Tính cách của Sơ Hồng Đạo không thể coi là có kỷ luật, cũng rất hồ đồ.
Bàn làm việc của anh ta ngay bên tay phải tôi, trên bàn luôn chất một đống lộn xộn như bị kẻ trộm hỏi thăm.
Khi ông chủ muốn tôi với anh ta tới hiện trường quan sát, chỉ riêng tìm chìa khóa trên bàn anh ta cũng tốn hơn mười phút.
"Đúng là Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch." Rốt cuộc anh cũng tìm thấy cái chìa khóa, quay lại nói với tôi: "Cái chìa khóa này tôi mất bảy lần, tìm về bảy lần, rất giống Gia Cát Lượng bảy lần bắt bảy lần tha Mạnh Hoạch."
"Mau đi thôi." Tôi đã quen giả bộ không nghe anh ta nói gì.
Khi rời khỏi văn phòng, ở cửa đụng phải một nữ kỹ sư khác trong công ty.
"Cô Lí, cô trúng độc à?" Sơ Hồng Đạo mở miệng hỏi cô.
"Cái gì? Thật không?" Cô ấy có vẻ rất căng thẳng.
"Tôi thấy môi cô hơi đen đen."
"Đấy là màu của son môi!: Sau khi nói xong, cô ta thở phì phì chạy vào văn phòng.
Sơ Hồng Đạo cười ha hả hai tiếng rồi kéo tôi vào thang máy xuống lầu.
Trên đầu mặt trời chói chang, chúng tôi ngồi xe máy rong ruổi bên ngoài suốt một ngày, cơ hồ chạy hết nửa cái Đài Bắc.
Tôi vốn không quen thuộc với Đài Bắc còn Sơ Hồng Đạo là người sinh ra lớn lên ở Đài Bắc này, vì vậy thường thường là do anh ta dẫn đường.
Tôi phát hiện Sơ Hồng Đạo vô cùng chuyên chú, hoàn toàn khác với khi đi làm.
Hiểu biết của anh ta về phương diện công trình thủy lợi vượt xa tôi, cho nên tôi cũng được lợi không ít, cũng bắt đầu kính trọng anh.
Khi trở về văn phòng đã là tám giờ rưỡi tối.
Tôi thu dọn bàn làm việc một chút, chuẩn bị ra về.
Còn Sơ Hồng Đạo lấy tiền lẻ trong túi ra, tùy tiện quăng lên đống văn kiện trên bàn.
"Anh đang làm cái gì thế?" Tôi rất ngạc nhiên.
"Anh đang cất tiền."
"Anh còn ngại cái bàn chưa đủ bừa bộn sao?"
"Cậu không hiểu rồi." Hai tay anh đem cái bàn hóa thành càng loạn, tiền lẻ đã hoàn toàn biến mất trong đống văn kiện.
"Chẳng phải anh đây thường phải phải tìm kiếm đồ đạc trên bàn này sao? Trong lúc tìm tâm trạng chẳng phải sẽ bối rối sao? Tâm trạng bối rối chẳng phải sẽ rất đau khổ sao? Nhưng nếu giờ anh giấu tiền lẻ trong đống này, như vậy lần sau khi tìm kiếm thứ gì đó sẽ vô ý tìm thấy tiền, tìm thấy tiền sẽ cho rằng là thu hoạch bất ngờ, vì thế tâm trạng sẽ rất vui vẻ."
Sau đó anh ta lại tìm tòi thứ gì đó trên bàn, lôi ra một đồng tiền xu, hứng phấn nói: "A! Mười xu! Tôi thật may mắn, nhất định là người được thượng đế quan tâm đặc biệt ."
Anh ta lại cười lên đắc ý, tiếng cười ha hả trong miệng.
"Tôi về đây, mai lại gặp." Tôi vỗ vỗ bờ vai anh ta, vẫn giả bộ như không nghe thấy anh nói gì.
Tuy rằng hôm nay chạy rông ở ngoài suốt một ngày nhưng khi trở lại chỗ ở thời gian vẫn không khác biệt lắm.
"Này? Sao mặt anh đỏ vậy?" Diệp Mai Quế vẫn ngồi trong phòng khách xem tivi.
"Thật hả?" Tôi sờ sờ hai má.
"Có phải..." Cô đứng dậy, hất mái tóc: "Có phải hôm nay tôi đặc biệt xinh đẹp nên cậu mặt đỏ tim rung?"
"Cô nghĩ nhiều quá rồi." Tôi buông cặp xuống, ngồi lên ghế sô pha: "Là do phơi nắng thôi."
"Hả? Cậu tắm nắng ở văn phòng sao?"
"Không phải. Hôm nay tôi với đồng nghiệp ra ngoài công tác."
"À, ra là thế."
Khi tôi chuẩn bị chuyển mắt về phía tivi, cô đột nhiên dứng dậy, đi vòng quanh bàn trà một vòng.
"Cô đang làm gì vậy?" Tôi nghi hoặc nhìn cô.
"Tôi thử xem sau khi thân thể nhẹ hơn, lúc đi có nhanh hơn một chút không."
"Thân thể cô nhẹ đi à?"
"Ừ."
"Thật sao? Sao tôi không thấy nhỉ." Tôi đánh giá toàn thân cô: "Cô làm sao mà nhẹ đi."
"Đầu."
"Đầu nhẹ đi?" Tôi nghĩ một chút: "Vậy chẳng phải cô ngốc đi à?"
"Này! Diệp Mai Quết đề cao giọng: "Cậu vẫn chưa nhìn ra sao?"
"A!" Tôi nhìn cô một cái, rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra: "Cô cắt tóc!"
"Cậu còn không xấu hổ tự bảo mình là diều hâu." Diêp Mai Quế hừ một tiếng: "Tôi mới là diều hâu, cậu vừa về tôi đã phát hiện mặt cậu hóa đỏ rồi."
"Ngại quá, vừa rồi tôi không để ý. Sao đột nhiên cô lại đi cắt tóc?"
"Nói nhảm. Tóc dài quá đương nhiên phải cắt rồi."
Cô ngồi trở lại ghế sô pha, giọng điệu rất bình thản.
Tôi cảm thấy như giẫm phải đinh, vì vậy ngậm miệng, từ từ chuyển mắt sang cái tivi.
"Này!"