Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341106

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1106 lượt.

ậc vài tiếng: "Mình thật không đơn giản."
"Rốt cuộc cậu có đi không đây?" Diệp Mai Quế lạnh lùng buông một câu, như phóng ra một ngọn phi đao.
"Rõ." Tôi nơ nụ cười trả lời: "Đi ngay đây."
"Này!" Diệp Mai Quế đột nhiên gọi một tiếng.
"Sao thế?" Tôi thu lại chân phải vừa bước ra cửa, đi về hành lang, ngó đầu vào phòng khách.
"Cậu quên mang cặp rồi."
"Hôm đó vội vàng đi taxi về tìm cô, tôi để cặp ở công ty, quên không mang nó về."
"À." Cô lên tiếng, giọng nói chuyển thành ôn nhu: "Sau này đừng bất cẩn như vậy nữa."
"Ừ. Tôi biết rồi."
Tôi quay người ra cửa, lại nghe cô gọi này một tiếng.
"Còn chuyện gì à?"
"Nếu đến muộn cũng đừng nóng nảy."
"Cô yên tâm, tôi không đi muộn đâu."
"Thật không? Vậy cược không?"
"Đuợc. Nếu tôi không muộn, tối cô phải nấu cơm cho tôi ăn, còn phải rửa bát nữa."
"Không. Nếu cậu tới muộn tôi mới nấu cơm."
"Tốt vậy sao? Vậy tôi ngược lại tình nguyện đi muộn."
"Bất kể cậu nguyện hay không nguyện, cậu chắc chắn sẽ muộn."
"Nếu tôi không muộn thì sao."
"Thì tối tôi nấu mỳ."
"Cô." Tôi đột nhiên sửng sốt, không biết nên nói gì.
Vì vậy có nghĩa là cho dù tôi muộn hay không muộn, tối nay Diệp Mai Quế đều sẽ nấu thứ gì đó.
Vốn tôi cho rằng hoa hồng đêm chỉ lặng lẽ nở rộ vào buổi tối, không thích ánh mặt trời.
Không ngờ sáng sớm vẫn yêu kiều như đêm.
Thậm chí khi ánh nắng sớm rọi xuống, đóa hoa hồng đêm mông lung lại ngời sáng diễm lệ.
Tôi rốt cục cũng thấy được màu sắc của hoa hồng đêm.
Đó là mầu đỏ thẫm chứ không phải màu đỏ sậm mà tôi vẫn nghĩ tới.
"Cám ơn cô." Tôi nghĩ một lúc, chỉ có thể nói tiếng cám ơn ngốc nghếch.
"Không cần cám ơn. Mau đi đi."
"Thật ra tôi có nghe lời cô nói, nhưng tôi ham ngủ quá nên cứ vặn đồng hồ báo thức tới gần tám giờ."
"Đừng nói nữa, đi mau đi."
"Cô có cảm thấy cô đang lấy ơn báo oán không? Hay có cảm giác \'Vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ -
Nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào\'?"
Diệp Mai Quê đột nhiên đứng phắt dậy đối mặt với tôi, tay phải chống eo, tay trái chỉ mạnh sang trái: "Đi mau cho tôi!"
Tôi chạy ra ngoài như bay.
Đến trạm dừng xe bus tôi mới hiểu rốt cuộc vì sao lại phải đi sớm một giờ.
Nơi đó đã có một đống người, chẳng khác nào hôm nay đi xe bus không những miễn phí còn được nhận quà.
Tôi không thể dùng "dòng người dài dằng dẵng" để hình dung người chờ xe bus, vì vốn chẳng có ai xếp hàng.
Mỗi khi xe bus ngừng lại, mọi người ùa lên, chỉ đợi người cuối cùng xuống xe cái là tranh nhau lên.
Đã từng xem đấu bóng rổ chưa?
Khi tranh bóng trong vòng cấm dưới rổ, mọi cầu thủ đều nhìn chăm chú vào trái bóng nảy trên thành rổ, nắm lấy thời cơ để nhảy lên, đập bóng vào rổ.
Người chờ xe bus cũng như chơi bóng rổ vậy.
Vừa trở lại đi làm, xe điện ngầm ngừng hoạt động, vì thế mọi người vốn đi dưới lòng đất giờ toàn bộ trở lại bên trên.
Người điều hành xe bus ở Đài Bắc lại không thể nào sơ tán những người dân bỏ gian tà theo chính nghĩa lúc này, vì thế khiến cho giao thông vô cùng hỗn loạn.
Cho dù tôi vất vả lắm rồi cũng lên được xe, nhưng lúc trước đi xe điện ngầm tôi chỉ tốn có 7 phút, giờ đi xe bus tôi tôi phải đợi mất 50 phút.
Cho nên bữa tối nay tôi phải ăn cơm, vì tôi đến muộn 20 phút.
Khi ở thang máy dưới lầu công ty, vừa vặn gặp Sơ Hồng Đạo.
"Hi! Tiểu Kha." Sơ Hồng Đạo dường như rất vui vẻ: "Chúng ta đúng là anh hùng chí lớn gặp nhau."
"Đã tới muộn thế này sao anh còn vui vẻ vậy."
"Đã rất lâu rồi anh không đến muộn, sắp quên tâm trạng lo lắng khi đi muộn rồi. Hôm nay vừa hay, có thể nhân dịp nay ôn lại giấc mộng cũ."
Tôi mặc kệ anh ta, vươn ngón trỏ tay phải định ấn nút, anh lại giữ tay phải của tôi lại.
"Sao vậy?" Tôi quay lại hỏi.
"Từ từ hãng ấn nút. Xin hãy để anh hưởng thụ tâm trạng tới muộn thêm chút nữa."
"Này!" Tôi nhanh chóng giơ tay trái ra, anh ta lại lập tức nắm lấy tay trái tôi.
Kết quả chúng tôi lôi lôi kéo kéo như đánh thái cực quyền ở cửa thang máy.
Vốn tôi hẳn chỉ muộn 20 phút, lại biến thành 30 phút.
Vốn chúng tôi có thể lén lút chui vào văn phòng, nhưng Sơ Hồng Đạo vừa vào đã gào tướng lên: "Chào mọi người! Chúng tôi tới muộn."
Ông chủ nghe tiếng đi tới giảng giải tinh thần với chúng tôi một phen.
Sau lại nghe nói hôm đó công ty có rất nhiều người đi muộn, chỉ có điều tôi với Sơ Hồng Đạo là tới muộn nhất .
Cho nên ông chủ lặp lại bài diễn thuyết của mình tới vài lần.
Hôm nay chủ đề thảo luận và bàn tán của văn phòng đều xoay xung quanh thành phố Đài Bắc bị nước lũ bao quanh.
Khoảng 11 giờ, ông chủ gọi công tác nhỏ của chúng tôi vào họp.
Tổ công tác nhỏ của chúng tôi ngoại trừ giám đốc, tôi, Sơ Hồng Đạo, còn có hai đồng nghiệp nam cùng với cô Lý có màu son môi khiến người ta tưởng là trúng độc.
Trọng điểm của cuộc họp là thảo luận vì sao Đài Bắc lại xảy ra tình trạng ngập lụt nghiêm trọng như vậy.
Vì tôi là người trẻ tuổi nhất, cũng là người có ít kinh nghiệm nhất, hơn nữa lại không quen thuộc đối với Đài Bắc cho nên đại bộ phận thời gian tôi chỉ sắm vai ngườ