
Tác giả: Thái Trí Hằng
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341100
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1100 lượt.
."
"Nói một lần là đủ rồi."
"Ừm."
Tôi đáp lời một tiếng, rồi lại bắt dầu im lặng.
"Sao lại không nói?"
"Tôi không biết nên nói gì."
"Cậu có thể nói vì sao lại ra ngoài tìm tôi."
"Vì lo cho cô."
"Sao lại lo cho tôi?"
"Đây là phản ứng bản năng, cũng chẳng tự hỏi nhiều. Cũng như cô hỏi con mèo vì sao khi thấy chuột lại muốn bắt, mèo cũng không trả lời được."
"Cậu luôn lấy ví dụ kỳ quái, lần này tôi lại biến thành chuột. Có ví dụ nào khác không?"
"Cũng như không thấy tiền đâu đương nhiên sẽ vội vàng tìm kiếm."
"Được, được lắm. Không ngờ tôi lại biến thành tiền. Còn nữa không?"
"Không, hết rồi." Tôi như nghe tiếng viên đạn nạp vào nòng.
Lần im lặng này kéo dài thật lâu.
Im lặng khi nói chuyện mặt đối mặt khác với im lặng qua di động, một cái không mất tiền còn một cái phải trả tiền.
Thời gian đúng là tiền bạc, nhất là với điện thoại di động.
Tôi rất muốn nhắc Diệp Mai Quế, điện thoại là do cô gọi, như vẫy sẽ lãng phí rất nhiều tiền.
Nhưng nếu tôi hảo tâm nhắc nhở cô, nói không tốt sẽ khiến cô cảm thấy tôi chỉ muốn dập máy mà thôi.
"Sao cậu không dập máy?"
"À, vì tôi còn đang suy nghĩ."
"Cậu nghĩ cái gì?"
"Tôi nghĩ nên lấy ví dụ minh họa ra sao cho tâm trạng lo lắng nên mới đi tìm cô, để cô có thể hiểu được."
"Cậu cứ nói thẳng là được rồi, sao phải lấy ví dụ."
"Tôi có thể nói thẳng sao?"
"Nói nhảm. Có ai bảo cậu vòng vo tam quốc đâu."
"Trời đã tối, mưa to gió lớn như vậy, lại thấy nước lũ sẽ tràn vào thành phố Đài Bắc, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là cô có ở nơi an toàn hay không? Cho nên tôi vội vàng đi taxi về nhà, muốn xem xem cô có ở nhà không, có bình an không. Tôi không biết vì sao đây lại là suy nghĩ đầu tiên, nhưng nó hiện lên trong đầu, tôi chỉ nghe theo chứ không đi nghiên cứu nó. Sau khi tôi về lại phát hiện cô không ở nhà, tôi chỉ cảm thấy muốn tìm cô, nói với cô ra ngoài rất nguy hiểm rồi mang cô về. Tôi đâu có tâm trạng tự hỏi vì sao mình lại phải ra ngoài tìm cô? Huống hồ cô cũng không ngốc, nhất định hiểu rõ ngoài đường đêm hôm mưa bão còn đáng sợ hơn mãnh thú hung ác trong rừng, cho nên nếu không có việc gì, cô nhất định sẽ ở nhà. Nhưng về nhà lại không thấy cô, tôi đương nhiên phải ra ngoài tìm rồi, chẳng lẽ tôi lại ở nhà yên ổn xem tivi hay ngủ sao? Cô luôn hỏi tôi vì sao vì sao. Lo lắng còn cần lý do sao?"
Theo thế mưa ngoài phòng càng thêm lớn, tôi cùng càng nói càng mau, một hơi nói tới cạn lời.
"Ừ. Tôi biết rồi." Một lúc sau, Diệp Mai Quế trả lời.
"Ừ." Tôi cũng đáp lại một tiếng.
"Kha Chí Hoành."
"Sao vậy?" Đợi vài giây sau không nghe thấy cô nói tiếp, đành phải hỏi cô.
"Khi ở thang máy dưới tầng tôi không nên dữ với anh như vậy. Thật xin lỗi."
"Không sao. Là vì tôi lỡ lời thôi."
"Tôi cũng vì lo cho cậu nên mới ra trạm xe điện ngầm chờ."
"Ừ. Tôi cũng biết."
Mọi ánh sáng trong nháy mắt tắt phụt, mất điện.
"Á? Mất điện?" Diệp Mai Quế nhỏ giọng hét lên.
"Cô đừng sợ." Tôi xuống giường, quờ quạng đi tới: "Tôi có mua một cái đèn pin cắm trại, tôi lấy ra phòng khách. Cô chờ tôi một chút."
"Được."
Tôi tìm được đèn pin trên giá sách bàn học, tôi đã sớm lắp pin vào.
Tôi sờ soạng cái đèn một lúc, tìm được công tắc, bật đèn sáng.
Mang theo đèn, mở cửa phòng, tôi đi ra phòng khách, đặt cái đèn lên bàn trà.
"Sáng đấy chứ." Tôi đứng bên tay phải cô.
"Ừ." Tôi không chỉ nghe thấy tiếng cô trả lời, còn thấy cô gật đầu.
"Hai ta lại cầm di động nói chuyện nữa à?"
Tay trái Diệp Mai Quế cầm di động dàn sát vào tai trái, tay phải chỉ vào tôi, cười nói.
"Tôi không sao. Dù sao cũng không phải là tôi gọi."
"Á!" Cô đột nhiên phát hiện, lập tức tắt di động.
Tôi mỉm cuời, cũng tắt máy.
"Sao lại mất điện thế?"
"Lý do mất điện có thể có rất nhiều, có điều tôi đoán lần này chắc là do nước nũ tràn vào sở điện."
Tôi ngồi trở lại ghế sô pha của mình, thở dài nói.
"Sao lại thở dài?"
"Không có gì?" Vì tôi nghĩ tới lời của Sơ Hồng Đạo.
Nếu anh ta nói đúng, nước lũ chắc đã vượt khỏi đê, tràn vào Đài Loan.
"Ngày mai cô không được ra ngoài đâu đấy, hiểu không?"
"Thành phố Đài Bắc đã tuyên bố ngày mai không cần đi làm đi học cho nên tôi sẽ không ra ngoài."
"Ừ."
"Dù sao giờ chúng ta đều có di động, nếu tôi ra ngoài anh cũng biết tôi ở đâu mà."
"Cũng đúng. Có điều không có việc gì đừng ra ngoài thì hơn."
"Ừ."
Diệp Mai Quế gọi Tiểu Bì một cái, cho nó ngồi lên ghế sô pha bên tay trái cô.
Vì vậy Tiểu Bì vừa hay ở giữa tôi với cô.
Thân hình cô hơi cong sang trái, cúi đầu, tay trãi nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bì, như đang dỗ nói ngủ
Mũi còn ngâm một điệu nhạc.
Tuy rằng ngoài trời mưa to gó lớn, thi thoảng còn vang lên tiếng chậu hoa ngoài ban công đụng vào song săt, nhưng trong phòng khách lại thật yên tĩnh.
Tôi đột nhiên cũng muốn vuốt ve Tiểu Bì, nhưng tôi phải duỗi thẳng người, vươn dài tay phải mới chạm được tới.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, thân thể không tự giác hơi di chuyển một chút, lại quấy nhiễu sự yên tĩnh trong phòng khách.
Diệp Mai