
Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo
Tác giả: Meggie Phạm
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 134627
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/627 lượt.
ng của nước ngoài, một số giáo sư có uy tín tham dự, đây là một hội thảo vô cùng quan trọng để đạt được những suất học bổng hiếm hoi. Thầy giáo của Lân rất hy vọng khi cử hai học trò giỏi nhất của mình tham dự. Nhưng đối với hai người, việc cạnh tranh với đàn anh đàn chị là một thách thức rất lớn.
Bởi vậy cả hai đều rất, rất bận rộn.
Thời gian dành cho hẹn hò ngày càng eo hẹp. Thực tế, trước đây để xen vào việc học, đi làm thêm, đi trực, công tác đoàn... thời gian Lân đưa Hồng Bì đi chơi cũng đã rất ít ỏi. Bây giờ, cả Hồng Bì cũng không thể phản nàn vì cô cũng bận không kém. Thực ra thì Hồng Bì chưa bao giờ phàn nàn. Cho dù họ gặp nhau ở thư viện nhiều hơn là đi chơi, thường ăn thức ăn nhanh trên cái bàn chật kín tài liệu hơn là ăn những món ngon ở những nhà hàng sang trọng... thì mối quan hệ này vẫn hoàn toàn tốt đẹp, hoà hợp.
Cuộc đời trở nên cực kỳ đơn giản, chỉ cần cô ngước lên nhìn Lân, mỉm cười với anh nhẹ nhàng thôi, cũng khiến Lân cảm nhận thế giới cực kỳ hoà bình. Chiến tranh không phải ở Apganixtan hay Iran, Irac mà phải ở một hành tinh xa lắc xa lơ nào đó thuộc một hệ mặt trời khác!
Những cô gái khác thường nói điều đó với một chút nũng nịu hay kiêu hãnh, nhưng Hồng Bì chỉ trả lời một cách tự nhiên.
“Từ bao giờ cậu chu đáo như thế?” Lân hỏi.
“Từ khi có một tiểu thư ở đây!” Tín điềm nhiên. “Và bỏ nước quả kia xuống, đó là phần Hồng Bì.”
“Thế tớ uống cái gì?”
“Nước trong tủ lạnh nhà cậu.”
Rõ ràng ghê chưa!
“Cậu trở nên trọng nữ khinh nam như thế từ bao giờ đấy?”
Tín chỉ cười.
Sau khi Tín ra về, Hồng Bì nói với Lân.
“Dạo này anh ấy lạ quá!”
Cô tựa vào vai anh vì hai người đang ngồi đâu lưng lại với nhau.
Lân vẫn cười trong khi lòng dậy lên những băn khoăn về cách hành xử của bạn mình. Anh lo lắng cho Tín nhiều hơn là nghi ngờ. Này Phạm Quốc Lân, anh mắng mình, kẻ tồi tệ nhất trên đời là kẻ đem lòng hoài nghi anh em của mình. Anh rũ bỏ những suy nghĩ linh tinh ngay lập tức.
“Tín á? Dạo này anh bận quá không để ý lắm.”
“Em không biết nữa...”
“Có vẻ tửng tửng hơn?” Lân gợi ý.
“Hình như anh ấy giận em.”
“Linh tinh. Sao em nghĩ thế?” Lân hỏi. “Nước quả có vấn đề hả?”
Hồng Bì bật cười. Lân cảm nhận nụ cười đó qua cái rung nhẹ của cô đằng sau lưng anh.
“Không!” cô trả lời. “Anh ấy không nói chuyện với em nữa. Cứ như biến mất đi đằng nào ấy. Em không gặp anh ấy nữa, trừ lúc ngồi với anh trên lớp. Anh ấy cũng không gọi em là Bì Bì nữa.”
“Tại anh doạ sẽ đấm gãy xương sườn của cậu ta nếu gọi thế mà!”
“Trời ạ!”
Hình như câu nói đùa ấy của Lân lại làm Hồng Bì rất vui, cô cứ cười mãi.
“Sao em cười?”
“Em có cười đâu.”
“Em...”
“Lân,” cô ngắt lời anh, “từ này dịch thế nào?”
“Prostatectomie? Thủ thuật cắt bỏ tuyến tiền liệt.”
“Vậy thì đúng rồi!”
“Đúng gì?”
“Bài viết này cùng đề tài với bài luận của chị Phương sẽ thuyết trình ở hội thảo.”
“Em đang đọc gì thế?”
“Tạp chí Y học Mel gửi từ Pháp sang cho em, số này cũng cách đây mấy tháng rồi.”
“Anh xem nào?”
Đề tài về Tín và cái tên Bì Bì bị sao lãng.
Sau khi đọc xong bài viết trong tạp chí, họ lại tiếp tục theo đuổi đề tài nghiên cứu của mình.
Thế giới thật hoà bình.
Tín đang đóng vai hũ chìm, và ăn chắc sẽ nhập vai một trăm phần trăm! Trăm phần trăm, Tín tự rên lên với mình. Ở trường đại học Y dược thành phố H, từ lâu Hồng Bì đã được biết đến là một người đẹp. Thực ra nếu có một cuộc thi hoa khôi chính thức, thì ngành Y chắc chắn phải chọn cô. Nhưng Hồng Bì bị cho là trầm quá, ít nói, không đủ độ “sáng” khiến người ta không có cảm giác cô là hoa khôi. Người không hiểu thì cho rằng cô kiểu cách. Nhưng từ ngày cô ấy cặp với Lân, mọi chuyện đã đổi khác. Lẽ dĩ nhiên lòng hiếu kỳ, thậm chí cả đố kỵ, khiến người ta bỗng dành cho cô sự chú ý đặc biệt. Cô thực sự trở thành hoa khôi. Người ta được dịp dỏng tai nghe giọng nói ngọt ngào của cô khi cô trò chuyện với người yêu, ngắm nhìn cử chỉ duyên dáng tự nhiên của cô mà thán phục. Kỳ thực, khi Hồng Bì quay sang và cười với Lân, tất cả trái tim nam giới trong bán kính năm mét quanh đó đều ngừng đập. Đương nhiên tất cả đều nhanh chóng đồng ý rằng, Lân là người đàn ông may mắn nhất thế giới.
Tất cả đều tự trách đã không chú ý đến nàng tiên ấy từ sớm, đợi đến khi hoa đã có chủ, mà có bói cả trăm năm nữa mới ìm được một gã nào hạ được Lân!
Người duy nhất không tham gia cuộc bàn luận này là Tín. Anh chỉ đơn giản mừng cho anh bạn tốt số của mình. Suy cho cùng, Lân là người bạn thân nhất, còn hơn cả ruột thịt của anh.
Làm thế nào mà Tín có hể phải lòng bạn gái của bạn mình, của người anh em! Anh muốn trụng đâu mình vào nước sôi! Lần đầu tiênTín thấy mình quan tâm đến một cái gì ngoài người anh em, boxing và cái máy tính. Một cô gái! Đó là người con gái xinh đẹp, dịu dàng, thánh thiện nhất mà anh từng gặp. Cô quá trong sáng, khi nói chuyện với cô, Tín tự thấy mình nhỏ bé, khi cô cười, anh thấy mình cười theo cô, vô thức.
Tín muốn mở hộp sọ c