
Tác giả: Meggie Phạm
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 134555
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/555 lượt.
i. Chúng co rúm, vội vàng vực gã đồng bọn to lớn đứng lên, kéo đi thẳng.
Vòng tay Lân rất ấm, họ đứng thế rất lâu. Cả sau khi cô đã ngừng run rẩy.
Cuối cùng, Hồng Bì ngẩng đầu, thiên thu bỗng chỉ như chốc lát, mắt cô ráo hoảnh.Lân buông vòng tay. Nhưng anh lại nắm lấy cổ tay mỏng manh của cô, rất chắc, anh kéo cô đi, những sải chân dài của anh không cho cô có cơ hội thốt lên 1 lời phản kháng.
Họ ra tới 1 chỗ sáng hơn, những cây đèn đường, người qua lại… Lân cũng nhận thấy việc anh đang kéo lê cô, những sải chân tự nhiên chậm lại.
“Cảm ơn cậu” Cô nói khi họ đã về tới tốc độ bình thường.
“Không có gì” Lân máy móc nói.Giọng anh điềm tĩnh.
“Nếu không có cậu thì không biết chuyện gì xảy ra…”
“Mình cũng nợ cậu 1 lần. Chúng ta coi như hòa nhau thôi” Lân nói nhanh. Tốt nhất là cô không nên nhắc tới những khả năng có thể xảy ra “Cậu nên quên chuyện này đi”.
“Tất nhiên rồi”
“Nhà cậu ở đâu?”
Hồng Bì ngước lên nhìn anh, không lẽ cô nghĩ anh sẽ để cô tiếp tục về nhà 1 mình.
“Mình đưa cậu về”
“Cảm ơn cậu nhưng…”
“Ddwnhf nói cảm ơn nữa” Và cũng đừng có nhưng nhị gì với anh.
“Số 7 đường C”
“Cậu đã ăn tối chưa?”
“Mình có ăn 1 chút rồi”
“Vậy ta đi thôi”.
Họ im lặng hầu hết thời gian, cuối cùng anh hỏi.
“Tại sao cậu laijddi 1 mình?” Giọng anh dịu dàng khi anh nói “chẳng phải tối nay cậu ra ngoài với Huân? Sao anh ta không đưa cậu về?”
“Anh ấy có việc gấp” Hồng Bì không giải thích gì thêm.
“Ai cũng có thể có việc gấp” Anh nói trong khi thực lòng chẳng nghĩ vậy, sự thực là nếu Huân có mặt ở đây anh ta có nguy cơ bị ăn đấm. “Nhưng lẽ ra anh ta lên gọi taxi đưa cậu về”.
“Mình thích đi bộ hơn”
Cô còn bênh vực cho hắn ta?
“Tay cậu không sao chứ?”
“gì cơ?”
“Các khớp ngón tay của cậu” Hồng Bì kiên nhẫn nói.
Khi cô nhắc tới,Lân mới cảm thấy cái đau từ bàn tay. Lúc nãy tên vô lại đã đỡ cú đấm của anh bằng 1 tấm gỗ.
“nó ổn” Anh nói dối. Thực tế cái đau đó lại hóa hay. Nó giúp anh tỉnh táo khi mà thoảng quanh họ là mùi hương hoa hồng tỏa ra từ cơ thể cô, hòa với cái lạnh của đêm.
Anh cởi áo khoác, đưa cho cô. Hồng Bì ngoan ngoãn khoác vào.
Lại tiếp tục là sự im lặng ngự trị, nhưng có cái gì dó thật dễ chịu, giản đơn khi đi ben cạnh cô thế này.
Anh đã thả tay cô ra từ ban nãy. Họ đi cạnh nhau, bước chân nhẹ nhàng, thư thái.
Cuối cùng đã đến đường C, những con đường hôm nay ngắn 1 cách khác thường. Nhà số 1, số 3… chỉ còn mấy bước nữa là đến nhà cô.
Hồng Bì dừng lại trước 1 cánh cổng lớn. Cô cởi áo khoác, trả cho anh.
“Cám ơn cậu”. cô nói.
“Mình đã nói cậu không phải…”
“Mình không cảm ơn vì cậu cứu mình nữa” Hồng Bì mỉm cười “Chúng ta hòa nhau về phần đó”
Anh nhìn nụ cười của cô, có gì khó hiểu đâu khi tim anh trễ mất 1 nhịp.
“Cảm ơn vì đã để mình dựa vào” Ơ tec nói “và vì chiếc áo.”
Khóe môi Lân nhếch lên thành 1 nụ cười khiến cô kinh ngạc.
“Đó là việc người đàn ông phải làm” Anh trả lời.
Ơ tec quên mất chuyện xã giao mời anh vào nhà chơi. Cô chạm tay vào cánh cổng.
“Tạm biệt”, cô nói với anh, mái đầu hơi nghiêng xuống. Cô cảm ơn vì anh đã để cô dựa vaò ư? Lân thấy lòng mình vui vui lạ kì.
“Hẹn gặp lại” Lân đáp.
“Ngày mai…” cô đồng ý, khuất sau cánh cổng.
Lúc đó cả 2 người họ đều quên rằng tối đó là thứ 7.
Sauk hi Hồng Bì vòa nhà 1 lúc lâu, lân mới khoác áo vào, rảo chân bước về nhà. Ký ức khi cô dựa vào anh, hơi ấm của anh bảo bọc cô, sức ép mái đầu cô lên trái tim anh… thật dễ chịu. Mùi hương của cô còn vương trên áo khoác, dìu dặt quanh anh. Một cảm giác dễ dàng khi anh bước chân về nhà 1 mình mà mấy tiếng trước hoàn toàn không có. Lân nhớ gương mặt cô, nụ cười của cô, tại sao anh pahir quên cảm giác dễ chịu ấy?
Cô thật ngọt ngào, thật tốt… nhưng bởi vậy cô càng dễ bị tổn thương. Anh sẽ phát điên nếu hôm nay xảy ra việc không hay với cô. Thực ra, vào bất kì giây phút nào cũng vậy, cô cần được bảo vệ. Cô nên có 1 người ở bên cạnh, 1 người bảo bọc cô, sưởi ấm cho cô, 1 người ngắm nhìn nụ cười của cô.
Rõ ràng không phải là gã Huân vô trách nhiệm đó.
Cũng không phải những tên con trai yếu ớt, vô dụng, không phải là những gã cục súc hữu sưc bất hữu trí…
Suy cho cùng, Lân nghĩ, anh độc thân, hoàn toàn tự do. Anh không góa vợ, anh không phải để tang cho cái gì cả. Vậy tại sao anh không thể có cô gái đáng yêu đó cho mình?
Kế hoạch chóng vánh được lập ra.
Sau khi về nhà, Lân gọi điện cho người anh em của mình.
Thông báo cho cậu ta 1 tin nho nhỏ.
Phản ứng của Tín y như Lân âm thầm dự đoán.
Cậu ta nhảy cẫng lên ở phía đầu bên kia đường dây.
“chào cậu”
“Hồng Bì! Có chuyện gì…”
Bỗng Hồng im bặt, nguyên nhân rất rõ ràng, Lân vừa xuất hiện bên cạnh họ.
“Chào” anh nói và nở nụ cười thân thiện của mình.
Hồng gần như há miệng, vẻ nặt có tên là: Anh ta vừa mới chào mình!!! Lân luôn là 1 người lịch sự và không tiệt kiệm lời chào bao giờ, nhưng anh không thân thiết với mấy bạn bè cùng lớp, không để tâm mấy tới sự