Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Lễ Tháng Ba

Hôn Lễ Tháng Ba

Tác giả: Tào Đình

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 134551

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/551 lượt.

non nớt tái xanh của Tiểu Khả đã hằn dấu năm ngón tay.
“Cô… “Tôi kinh ngạc không biết làm gì, Tiểu Khả run lẩy bẩy ngã chúi xuống ghế sofa.
Tiểu Khả nhìn cô bạn tôi, tôi tưởng cô bé sẽ khóc toáng lên, không ngờ Tiểu Khả đứng lên một cách kiên cường, chậm rãi nói với cô bạn tôi. “Tôi không phải là đần độn, tôi chỉ ngốc thôi.”
Nước mắt cô bé lại trào ra, lòng tôi đắng chát.
“Đúng, tôi thấy cô không đần độn tí nào, đần độn thì đã không biết dụ dỗ đàn ông.”
“Đủ rồi, cô cút đi… “Tôi sẵng giọng, tiếp đó là một tiếng “bốp” rõ kêu, lần này là trên mặt cô bạn gái.
“Anh… Anh đánh tôi! Anh bảo tôi cút?” Cô ta gào lên. “Chỉ vì cái con đần độn này! Tôi đã vì anh mà bỏ công bỏ việc, bỏ gia đình đến đây, bây giờ anh bảo tôi cút chỉ vì cái con đần độn này?” Cô ta vừa hét vừa chỉ mặt Tiểu Khả. Khi sức chịu đựng của tôi đã ở giới hạn cuối cùng, cô ta tung ra một “quả bom nguyên tử”: “Được, tôi đi, tôi sẽ mang theo đứa con của anh, tôi sẽ cùng với nó nhảy từ trên lầu xuống, mất luôn 2 mạng, xem anh còn sung sướng được không!”
Quả bom nguyên tử nổ tung. “Cô nói gì?”
5. Tôi và bạn gái chuyển nhà, ngay lập tức và không một dấu vết.
Đinh Vĩ hết lần này đến lần khác gọi điện nói, em gái sắp phát điên, tôi không biết làm thế nào, đành chuyển công việc, thay số điện thoại.
Tiểu Khả chỉ là một người bị đao, không có tư duy, không biết yêu, lâu dần chắc sẽ quên tôi.
Sau đó không còn thấy Tiểu Khả nữa, có lần vô tình nghe người quen nói, Tiểu Khả bị tâm thần, đã bị đưa vào bệnh viện, sau đó nghe nói cô bé trốn viện ra ngoài, gần như mất trí.
Lòng áy náy không yên.
Ba năm trôi qua, con gái tôi đã gần hai tuổi, một lần đưa nó đi chơi, vô tình đi đến chốn cũ, tôi đi vào khu đó với linh cảm sợ hãi.
Từ xa đã nhìn thấy một thân hình con gái, gầy như que củi, ngồi bên khóm hoa, ngửa mặt nhìn trời, tay cầm con ốc biển, miệng lẩm bẩm tự nói một mình.
Trong đôi mắt trống rỗng tĩnh lặng ẩn chứa vẻ đợi chờ bướng bỉnh, giống như ngày xưa cô bé một mực bướng bỉnh thanh minh mình chỉ hơi ngốc.
Tôi bắt đầu run, nặng nhọc đến bên cô bé, “Tiểu Khả!”. Tôi gọi.
Cô bé chậm chạp quay đầu lại, không thể nhận ra khuôn mặt có còn đẹp hay không, giống như lần đầu nhìn thấy tôi, cô bé lại cười, nụ cười tinh khiết như ly nước chanh.
“Chỉ hơi ngốc thôi, có thích không, chỉ hơi ngốc thôi… “Cô bé lẩm bẩm, quay mặt đi, lại ngửa lên nhìn trời.
Ở đó mãi mãi là trời xanh, mây trắng, con ốc biển trong tay phát ra tiếng cười của biển.






Bầu trời màu da cam
Vẫn thích mở đầu bài viết bằng câu hôm nay thời tiết rất đẹp, trời xanh, mây trắng.
Nhưng có lúc lại thấy bầu trời màu da cam.
Khi bạn phát hiện bầu trời màu da cam, nhất định đó là lúc hoàng hôn.
Sau buổi tối, tôi ngồi bó gối ở sân bóng rổ, nhìn ánh dương sắp tàn và vô vàn những hình thù trên bầu trời tạo nên những đám mây cùng màu. Lúc đó nhất định không nên để cho các nhà văn dùng những con chữ phá vỡ sự tĩnh mịch vô biên của nó.
Cố nói, vậy em hãy dùng ngôn ngữ cơ thể trả lời anh đi, em gật đầu hoặc hôn một cái.
Những câu triền miên vớ vẩn như vậy tôi không mấy quan tâm, tôi bỏ đi, để lại một mình Cố đang cười ha hả.
Tôi có rất nhiều bộ quần áo, có lúc cho bạn bè mượn vài bộ. Cố thường nổi sung lên, bảo tôi cố tình tạo ra những phiên bản “của mình”, làm anh hoa mắt, khiến anh nhận nhầm người, khiến anh bỏ qua bao nhiêu đối tượng theo đuổi. Anh nói, đồng chí Tiêu Duy này, đồng chí đừng cho người khác mượn quần áo nữa! Tôi mắng anh vô vị.
Cố đúng là thích làm những việc vô vị. Tôi và anh ở cùng một dãy nhà, cạnh phòng nhau, cách một bức tường ngăn. Hơn nữa, đầu giường sắt của chúng tôi lại đối nhau, bên này gõ đầu giường, bên kia có thể nghe thấy. Vậy là anh chàng vô vị đề nghị mỗi buổi tối gõ ba lần có nghĩa là “Em/anh yêu anh/em.”
Ám hiệu này cũng do Cố nghĩ ra.
Có lúc sáng sớm gặp nhau, Cố lại hỏi một cách bí mật: “Em đoán xem, ba tiếng gõ của anh tối qua có ý nghĩa gì?”
“Chẳng phải là ‘anh yêu em’ sao?”
“Không phải, em tưởng ai cũng thiếu sáng tạo như em hả?”
“…”
“Đoán lại!”
“Ngày mai gặp?”
“Ngốc ạ! Thôi được rồi, có lẽ đế ngày mai em cũng không đoán ra được, hà hà, có muốn biết không, năn nỉ anh chưa?”
Tôi bỏ đi.
“Này, không năn nỉ thì thôi, anh nói đây này, ba tiếng gõ ấy có nghãi là ‘bà vợ tốt’ hà hà.”
“Hà hà cái gì?”
“À, thế còn ba tiếng gõ của em nghĩa là gì? Anh không chịu được những câu không hay đâu nhé. Nói thật đi, có phải em mắng anh ‘thùng nước gạo’ hoặc là ‘đồ chết tiệt’ đúng không?”
“Em không mắng anh, em chỉ định nói ‘em ngủ đây’!”
“Ừ, anh biết! Ngốc như em không biết nói những lời yêu đương.”
Tôi không đáp, lẳng lặng bỏ đi, cảm thấy Cố không chỉ vô vị mà còn thô lỗ.
Tôi có dáng đi không đẹp, hơi vòng kiềng. Ai cũng bảo dáng đi của tôi xấu. Chỉ có Cố không nói gì. Anh ấy nói, cứ hoang dã như vậy lại tốt, chỉ có lúc đi mới thấy em sôi nổi một chút. Thế là mỗi khi vào nhà ăn, tôi lại phải chạ