
Làm Ấm Giường Cho Tổng Giám Đốc
Tác giả: Diệp Tuyên
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341482
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1482 lượt.
phòng thay đồ thì thấy Quản Đồng đang đăm chiêu trước cái cây vang. Tiểu Ảnh hiếu kỳ đi tới, vỗ vào vai anh:
- Anh nhìn cái gì đấy?
- Xem cây cối. – Quản Đồng đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa tiếc nuối quay lại nhìn cái cây. – Lạ thế, sao cây vang người ta trồng ở đây lại mọc khỏe hơn của nhà trồng nhỉ?
Tiểu Ảnh chẳng biết nói sao, nên trả lời:
- Cưng của em ơi, đây là siêu thị chứ đâu phải vườn ươm cây, anh xem cái gì hay ho một tí có được không?
Quản Đồng cười:
- Ừ.
Vừa nói xong, anh nhìn thấy bộ quần áo trên người ma nơ canh bên cạnh, mừng rỡ reo:
- Em ơi, lại mà xem này!
Tiểu Ảnh tò mò quay lại, thấy Quản Đồng đang chỉ trỏ một bộ tây phục là lượt phẳng lì. – Em xem bộ này có đẹp không?
Tiểu Ảnh ngắm nghía kỹ lưỡng: kiểu dáng cũng bình thường, có mỗi khuy áo làm bằng thủy tinh làm điểm nhấn, tông màu xanh xa phia khiến người ta trông già đi cả thập kỷ. Cô chau mày:
- Anh thấy đẹp à?
- Ừ! – Quản Đồng mừng rỡ. – Đẹp thế còn gì? Anh thấy đẹp mà!
- Em thấy chả đẹp tẹo nào! – Tiểu Ảnh dứt lời rồi quay lưng đi. Quản Đồng lại luyến tiếc nhìn chiếc áo, nhưng cũng đành lẽo đẽo theo sau. Hai phút sau, Tiểu Ảnh lại nghe thấy tiếng reo của chồng
- Em ơi xem bộ này đẹp không!
Tiểu Ảng ngoái lại nhìn, tầm mắt va ngay vào một bộ đồ tây màu nâu đậm cổ lỗ sĩ. Tiểu Ảnh nhếch mép cười… Hai phút sau, anh chàng lại nắm tay Tiểu Ảnh lôi đến bộ quần áo bên cạnh:
- Đây này, bộ này đẹp này!
Tiểu Ảnh ngoái lại nhìn, không ngoài dự ðoán – vẫn là bộ ðồ tây, nhýng mà màu ðen, cổ áo có hoa, ngực có ðính bông hoa ðỏ, thôi cũng coi nhý býớc tiến mới của thứ thời trang cổ lỗ. Cuối cùng, Tiểu Ảnh cũng ðành dừng býớc mà cýời:
- Anh thích mấy đồ này lắm à.
Quản Đồng gật đầu, chủ nhật anh không hay đeo kính, nên thấy khuôn mặt búp bê của cô trẻ đi không dưới ba tuổi. Anh cười và nói:
- Có một cô ở đơn vị anh… à không phải, thật ra hầu hết phụ nữ trong ban tỉnh ủy đều mặc đồ công sở tây mà, trông rất phong độ mà chững chạc. Hay hôm nào em cũng mặc đi, giống như ngày hội trường lần trước ấy, em mặc trông đẹp lắm, trông ra dáng lắm!
Thôi thì nịnh nọt cũng khéo, Tiểu Ảnh nheo mắt cười, hắng giọng:
- Trưởng phòng Quản, anh thấy một nữ giáo viên học viện nghệ thuật trẻ trung mà mặc một bộ quần áo đặc chất cơ quan chính phủ đi dạy thì trông thế nào?
Quản Đồng nghĩ ngợi rồi ân hận tự nói một mình:
- Nhưng mà phụ nữ chững chạc mặc đồ này trông đẹp mà…
Tiểu Ảnh vênh mặt, đi tiếp. Vừa đi được hai bước thì bị gọi lại. Tiểu Ảnh ngoái lại nhìn, thấy Quản Đồng đang chỉ một chiếc váy quê không thể quê hơn, mặt mũi sáng ngời
- Em thấy bộ này đẹp không?
Tiểu Ảnh tí thì hộc máu tại chỗ… Cuối cùng, cả một ngày, lần đầu tiên Tiểu Ảnh tay không trở về từ siêu thị. Trên đường về, Tiểu Ảnh chán nản hỏi:
- Trưởng phòng Quản, có đúng là anh học ngành mỹ thuật học không đấy?
- Đúng chứ! – Quản Đồng nghiêm nghị gật đầu.
- Thế học mỹ học kiểu gì mà chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả? – Tiểu Ảnh nhăn nhó. – Em phát hiện ra gu chọn quần áo của anh thật là đáng tuyệt vọng! – Cô không khỏi than thở. – Lần sau không thèm rủ anh đi shopping cùng nữa, em đi cùng với Hứa Tân còn hơn!
- Anh học mỹ học chứ không học thiết kế thời trang. – Quản Đồng cười hề hề. – Em không hiểu rồi, chuyên ngành mỹ học mục đích chính là nghiên cứu mọi ngọn nguồn của cái đẹp…
- Em thèm vào… - Tiểu Ảnh vênh mặt. – Trưởng phòng Quản, cho dù anh có tìm được ngọn nguồn của cái đẹp, thì mớ lý thuyết của anh cũng chẳng có tác dụng dẫn dắt được thế giới này đâu, anh nghiên cứu mỹ học làm quái gì?
- Cô giáo Cố ơi, lịch sự chút đi! – Quản Đồng xoa đầu cô. – Hình như giáo viên hướng dẫn của em cũng học ngành mỹ học còn gì? Em có gan thì nói lại câu này với ông ấy đi.
- Oái! – Tiểu Ảnh thốt lên, nghĩ một hồi rồi cãi lại – Giống đâu mà giống, thầy của em ăn mặc còn đẹp chán!
- Thế chứng tỏ trong số những người học mỹ học còn khối người tài còn gì! – Trưởng phòng Quản làm công tác thư ký, tuy trong cuộc sống có hơi khờ một tí, nhưng suy nghĩ logic thì sắc bén vô cùng. Hơn nữa, nếu mắt anh mà tinh tường quá thì lúc nào cô giáo Cố cũng thua à!
“Cô giáo Cố” cứng đờ như khúc gỗ khoảng hai giây rồi nhận thua chạy biến mất
Về nhà, Tiểu Ảnh gọi điện cho Hứa Tân kể lể:
- Tớ chẳng hiểu sao mắt chồng tớ quê thế không biết! Vào siêu thị chỉ nhìn duy nhất hai thứ, thứ nhất là cây cảnh, thứ hai là đồ công sở.
Hứa Tân cười:
- Con ruồi này, thật ra tớ cũng thấy ông xã cậu quê chết đi được, thế nên mới đi chọn cái đứa như cậu!
Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, giật mình phát hiện hình như mình đã vơ luôn cả mình vào trong câu nói, mới cười hề hề:
- Tớ có đòi hỏi gì đâu! – Tiểu Ảnh kêu ca. – Tớ chỉ lười không tự đơm cho mình thôi. Mà là áo ngủ thôi mà, tắm xong mặc có vài ba phút là chui vào chăn, cúc có khâu hay không thì cũng có để làm gì?
- Á… áo ngủ…? – Hứa Tân gào lên. – Con ruồi này, khi nào anh Quản không cần cậu thì bảo anh ta cân nhắc tớ nhé! Qu