Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Diệp Tuyên

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341484

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1484 lượt.

ế là cô lại sửng cồ lên mà quát: Anh đừng có xen vào chuyện người khác được không? Tại em sợ mai lên lớp quên nên mới để ở hành lang. Nhoắng cái anh đã cất của em đi, nhỡ vừa nãy em không phát hiện ra thì mai tính sao? –Tiểu Ảnh càng lúc càng lớn tiếng. Quản Đồng im lặng, mở cửa nhà tắm, thò ra nửa cái đầu mà nhìn Tiểu Ảnh đang bốc hỏa, đành ngượng nghịu an ủi:
- Em đừng giận mà, lần sau anh không cất đồ của em đi nữa là được chứ gì. Với lại em có thể bỏ luôn đồ và trong túi mà…
- Túi em bé lắm bỏ không vừa! – Tiểu Ảnh cảm thấy hơi nóng bốc ra ngoài hừng hực, không quát lên thì không chịu được, cô thử kiềm chế nhưng không kìm nổi, thế là lại làu nhàu: Lần này là lần thứ sáu rồi! Liên tiếp sáu lần anh tự tiện cất đồ của em mà em không biết, để đến lúc em cần lại tìm không thấy.
Quản Đồng vội giải thích:
- Nhưng anh chỉ cảm thấy đồ lấy ở đâu thì cất vào chỗ đó thôi, em vứt lung tung như thế thiếu ngăn nắp lắm…
- Vớ vẩn. – Tiểu Ảnh cáu thực sự. – Em dùng xong thì tự cất vào chỗ cũ! Nhưng bị anh nhúng mũi vào thì bao nhiêu ngăn nắp của em bị phá sạch rồi còn gì! Anh làm ơn đừng có đem cái ngăn nắp của anh chụp lên ngăn nắp của người khác có được không? Anh có biết ai cũng có thói quen và ngăn nắp của riêng mình không?
Quản Đồng chớp mắt, nhìn cô vợ đang phát hỏa với con mắt oan ức mà nghĩ ngợi, rồi quyết định cứ tắm rửa xong rồi nói tiếp. Nhưng cái suy nghĩ đóng cửa phòng tắm vừa nhen nhóm thì Tiểu Ảnh đã lao tới, mở toang cửa!
Quản Đồng giật mình…Trong gian nhà chật hẹp, trưởng phòng Quản đường đường nghiêm nghị mà toàn thân trong trạng thái “khỏa thân”, tay chân luống cuống đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị cơn thịnh nộ của Tiểu Ảnh chặn lại, đành nhìn Tiểu Ảnh giận dữ tay giữ chặt nắm đấm cửa, quá
- Quản Đồng anh muốn làm bí thư hả, đây không phải là cái ủy ban tỉnh thành phố của anh. Tôi không cần một ông bí thư theo đuôi tôi dọn đồ! Nếu cần người dọn đồ thì tôi thuê lao công theo giờ! Tôi nói cho anh biết, nếu mà còn lần sau thì… tôi… tôi…
Cứ “tôi… tôi…” mãi, Tiểu Ảnh không biết phải nói tiếp gì, chỉ biết tức tối thở hồng hộc trước cửa nhà tắm. Quản Đồng vội vã với lấy nắm đấm cửa, van xin:
- Em ơi, em đi ra hay là đi vào đây? Ít ra cũng phải để anh đóng cửa vào chứ, mùa thu rồi trời thì có ấm áp gì, lạnh chứ chả đùa, em xem anh mới tắm xong có một nửa…
- Xì! – Dứt lời, cánh cửa sập lại. Vì là nhà cũ nên cứ đóng cửa mạnh tay đã khiến cho bụi bay phất phơ quanh bản lề…
Trong nhà tắm, Quản Đồng thở phào lau mồ hôi lạnh, thấy mình nổi cả da gà, liền vặn nước nóng xả ngay tắp lự. Bên ngoài, Tiểu Ảnh đang ôm đầu quay vào phòng ngủ, ngồi trên giường, cô nghĩ: “Tại sao trước khi lấy nhau thì thấy con người này đứng đắn trưởng thành, lấy nhau rồi mới thấy sao mà hay rỗi hơi hóng truyện thế? Nhưng mà những người quen hóng chuyện thì chả lẽ lại không có tí kiến thức nào về cuộc sống à. Vậy cái người nằm cạnh cô mỗi tối chẳng nhẽ lại là kẻ đần trong quá nhiều chuyện hay sao?
Aaa – Nghĩ đến rối cả óc, Tiểu Ảnh gào lên. Trong nhà tắm, Quản Đồng hắt hơi một cái rõ to, không biết là do giật mình hay là do lạnh.






Tối hôm sau, Tiểu Ảnh đến ăn cơm nhà Đoàn Phỉ, không quên kể lể:
- Mình vừa phát hiện ra mình chẳng có tiếng nói chung với Quản Đồng! – Cô chau mày. – Trước nay mình cứ tưởng anh ta đáng tin cậy lắm, sao bây giờ thì trái ngược hoàn toàn?
- Không tin cậy sao làm bí thư được! –Hứa Tân vừa xuýt xoa cắn miếng gà luộc vừa khinh khỉnh nhìn Tiểu Ảnh, Đoàn Phỉ gật gù, xoa xoa cái bụng chậm rãi nói:
- Ruồi ạ, người ta có đáng tin cậy hay không thì cũng không đến lượt em phê bình, trong con mắt của quảng đại quần chúng thì anh ta lúc nào cũng tỏa sáng.
- Thôi đi, chán lắm đấy! – Tiểu Ảnh trừng mắt, trút giận vào miếng gà trong tay. – Anh ta đã không có mắt thẩm mỹ thì thôi, lại còn đem cái thói quen ở cơ quan về nhà. Cậu cứ đến mà nhìn cách anh ta bày biện xếp đặt, nào tài liệu, nào sách vở của anh ta thì biết, thiếu nước bày biện từng xó nhà thành cái văn phòng của anh ta đi là vừa. Anh ta cực thích nói tranh lời cô phát thanh viên trên chương trình Thời sự, người ta nói được nửa câu anh ta đã vớ nốt nửa câu còn lại!
- Chị hiểu mà! – Đoàn Phỉ đầy vẻ đồng cảm, vỗ vai. – Thật ra lúc mới cưới chị cũng thế mà! Em nghĩ mà xem, hai con người mà hai mươi mấy năm trước đó chưa sống chung với nhau, đùng một cái phải dính vào nhau, thói quen mỗi người đều khác nhau, muốn thích ứng lẫn nhau cũng phải mất cả quá trình. Chị nhớ hồi trước, cứ nhìn thấy Mạnh Húc làm việc là lại muốn đập đầu vào tường. Mấy đứa biết không, anh ta có thể bỏ bịch sữa vỏ mềm vào thẳng trong lò vi sóng để hâm nóng, lại còn có thể cho cả bánh cảo đang đông lạnh vào trong chảo dầu nóng, lại còn tưới hoa cho tới khi nó chết ngập… tội lỗi tày trời thế cơ mà!
Tiểu Ảnh mắt chữ O mồm chữ A:
- Chị đang nói đến chồng chị á, anh Mạnh á?
Đoàn Phỉ cười khì:
- Chứ còn gì, em thấy có giống không? Còn n