
Tác giả: Diệp Tuyên
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341486
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1486 lượt.
hiều lắm, có muốn bật mí không?
Cô chớp mắt lém lỉnh, Tiểu Ảnh vẻ đầy hứng thú, vểnh tai lắng nghe. Hứa Tân cũng xích lại gần nghe ngóng nhưng bị Đoàn Phỉ ngăn lại, gằn giọng:
- Trẻ con không được nghe!
- Em với ruồi lớn bằng nhau mà! – Hứa Tân cuống lên.
- Người ta lấy chồng rồi! – Đoàn Phỉ lườm nguýt. – Có ngon thì em cũng dắt một anh đi làm thủ tục kết hôn đi.
Hứa Tân ức lắm nhưng đành an phận. Quả không ngoài dự đoán, câu chuyện của Đoàn Phỉ đã đưa Tiểu Ảnh từ ngạc nhiên sang cười không dứt.
Câu chuyện kể về lần đầu của tiến sĩ Mạnh và cô giáo Đoàn, xảy ra hai tháng trước khi cưới nhau trong căn nhà tập thể, một phòng khách hai phòng ngủ, của cô Đoàn. Sở dĩ chọn chỗ đó, thứ nhất là vì cảm giác trào dâng mời gọi, hai là không khí ở đó không dễ làm người ta căng thẳng. Thế nhưng, thực tiễn và mộng mơ là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Đoàn Phỉ vẫn nhớ như in, lúc đó là hơn tám giờ tối, đôi nam nữ không có chút kinh nghiệm nào, lúng túng thưởng thức bước đi quan trọng nhất trong cuộc đời họ. Vì quá căng thẳng nên bao nhiêu cảm xúc đều bốc hơi theo mồ hôi, cô chỉ nhớ cô sợ hãi, đau đớn nhưng vẫn kìm nén được, vì cô thấy Mạnh Húc còn căng thẳng, lúng túng hơn. Đến lúc căng thẳng nhất, anh than một câu không gì can đảm hơn:
- Phỉ ơi, khó quá!
Đoàn Phỉ dở khóc dở cười, chỉ đành nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi hột của Mạnh Húc, cô hỏi một câu cũng can đảm không kém trong vô thức:
- Khó hơn lấy bằng tiến sĩ không?
Mạnh Húc quệt mồ hôi, trả lời một cách đầy gian nan:
- Khó hơn nhiều!
Bị dạy bảo từ nãy, giờ cười suýt rách bụngĐoàn Phỉ nói:
- Thấy chưa, ai ai cũng phải đi qua giai đoạn đó. Đàn ông nào cũng trưởng thành từ hôn nhân, mới hiểu thế nào là cơm áo gạo tiền, phụ nữ cũng thế, trưởng thành sau khi lên xe hoa, mới hiểu thế nào là trách nhiệm, là độ lượng, là bỏ qua… sau này cũng sẽ có một ngày Hứa Tân cũng sẽ lớn lên như thế, nhìn thấy sự việc mà vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, thì mới phát hiện được là mọi chuyện chẳng có gì là đáng phải cáu giận.
Cô chớp mắt cười lém lỉnh, hạ giọng:
- Thậm chí sẽ có một ngày em phát hiện ra, cái gã đàn ông mà ban đầu đến cái cúc áo trên áo em còn không biết cởi, thì về sau chỉ cần phủi nhẹ tay một cái là quần áo em bay sạch, thậm chí ban đầu hắn rất căng thẳng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trưởng thành rồi sẽ biết thế nào là lên đỉnh.
Vừa dứt lời, Tiểu Ảnh bỗng đỏ bừng mặt, Hứa Tân nhìn bộ dạng cô mà cười phá lên cười. Tiểu Ảnh ngượng ngùng nói:
- Bà chị à, chị đúng là không có đối thủ rồi, em bái phục.
Đoàn Phỉ cười suýt tắc thở, cũng than vãn:
- Em à, rồi một ngày em cũng sẽ thấu hiểu như chị. Bây giờ chị cũng coi như là hiểu tại sao một số cô gái lại thích những người đàn ông đã kết hôn. Em không thể không nói rằng, đàn ông đã kết hôn rồi thì tri thức toàn diện, kỹ năng cũng cứng tay hơn! Họ thấu hiểu từng li từng tí những thay đổi tâm sinh lý của phụ nữ, khéo ăn khéo nói, dễ lấy lòng chị em. Lúc đó mọi người lại ca ngợi gã này hào hoa phong độ, tình cảm nhẹ nhàng, mà chả ai biết rằng hắn ta cũng từng đi qua những tháng ngày ngây thơ trong sáng nhất, rồi để có được như ngày hôm nay cũng là nhờ một người phụ nữ đã đánh đổi bằng tuổi thanh xuân của mình, sống cùng gã rồi, dạy dỗ cho gã trở nên già đời như thế.
Đoàn Phỉ dứt lời, căn phòng rơi vào yên lặng một cách khác thường. Mãi một lúc sau Hứa Tân mới cười xòa:
- Chị ơi, chị lo đi đâu vậy, anh rể em có gan nghĩ nhưng không có gan làm, chị lo
Đoàn phỉ cười:
- Ấy là chị lấy ví dụ thế thôi, mà cũng đâu có nói anh rể quý hóa của em, trẻ con đừng có chen ngang.
Tiểu Ảnh gật gù:
- Nếu mà có trường hợp tương tự thì cũng hiếm hoi thật.
“Bụp” – Đoàn Phỉ vỗ vào trán Tiểu Ảnh, cô cau mày ngẩng đầu lên, thấy Đoàn Phỉ đang trừng mắt:
- Còn có tương tự nữa sao, khó nghe quá!
Tiểu Ảnh trầm tư hai giây, rồi đưa tay xoa bụng Đoàn Phỉ:
- Cháu trai ơi, mẹ mày bắt nạt cô này!
Đoàn Phỉ cười ha hả, Hứa Tân cũng cười theo, căn phòng lại rộn rã lên.
Tiểu Ảnh gặp lại Trần Diệp trong trận mưa tuyết đầu tiên.
Trong siêu thị ấm cúng, Tiểu Ảnh đang nhăm nhăm kiếm đồ ăn vặt, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
- Tiểu Ảnh, em vẫn thích ăn mấy đồ ngâm đầy chất bảo quản này à?
Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên, thấy Trần Diệp tay xách một giỏ đồ đứng đằng sau lưng cô. Ngay lập tức, cô cúi đầu xuống nhìn giỏ đồ trên tay anh, chỉ có dầu gội đầu, sữa tắm và một chiếc khăn mặt. Chẳng hiểu sao, Tiểu Ảnh lại hồi tưởng đến buổi chiều của nhiều năm trước, dưới ánh nắng ấm áp, cậu sinh viên tay bưng chậu rửa mặt, trong đ nào là dầu gội đu, sữa tắm với khăn mặt, đứng trước mặt cô với bộ dạng tội nghiệp. Tiểu Ảnh nhếch mép cười, Trần Diệp cũng vô thức cười theo:
- Em cười gì?
Trần Diệp vô cảm nhìn cô:
- Em muốn anh đi lắm à?
- Em tưởng anh phải học hai bằng thạc sỹ, chẳng nhẽ không định lên lớp à? –Tiểu Ảnh thắc mắc. – Nói chung cũng phải có công có việc đàng hoàng mà làm chứ.
- Thế