
Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc
Tác giả: Diệp Toàn
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 134688
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/688 lượt.
quá đi …”
“Trời ạ ! Nàng tại sao lạiđối xử với ta như thế ? Tại sao phải để cho ta tự tay hủy hoại nàng? Tại vì sao ?” Nước mắt của A Lãng chảy như suối , rơi thành chuỗixuống .
“Đừng tự trách … Em vốn khôngthuộc về nơi này , có thể quen chàng , em … Ta đã không uổng công đimột chuyến này … “ Hoàng Thi Hàm miễn cưỡng giả mặt tươi cười , dùngngón tay chỉ cách đó không xa nói “Mau! Chỗ ấy có một sơn động ,chàng mau dẫn em tới nơi đó .
“Đợi chút nữa là đến . Haycho một ngày thiên cẩu cắn nguyệt!” Trong lời nói của A Lãng vô hạnthê lương lạnh lẽo . “Trời xanh không có mắt , cuối cùng đối đãi vớita như thế …”
Hoàng Thi Hàm lắc đầu “Thiêncẩu cắn nguyệt kỳ thật chỉ là một loại hiện tượng tự nhiên , chàngđừng suy nghĩ quá nhiều .”
A Lãng đi vào trong sơn động ,vừa đánh lửa cháy lên , trước mắt đã là một cảnh tưởng ảm đạm .“Thi Hàm , để cho ta ở trong này cùng nàng , để cho ta ở cùng nàngđời đời kiếp kiếp”
Hoàng Thi Hàm cắt đứt lờicủa hắn “Chàng đừng ngu ngốc! Chàng thân là truyền nhân của Đao Thần, từ nay nên vì võ lâm dốc hết tâm lực , quét dọn hết tất cả bạihoại trong võ lâm để giữ gìn chính nghĩa trong võ lâm.”
“Ta … Ta làm không được !” Vẻmặt A Lãng thảm thiết “Thiếu nàng , ta làm việc này còn có ý nghĩagì ? Ta căn bản không có ý chí chiến đấu !”
“Nếu chàng không đáp ứng , emchết cũng không nhắm mắt !” Hoàng Thi Hàm thở dốc , rất muốn đưa taylấy tay nải nhưng lực bất tòng tâm .
“Để ta đưa cho nàng!” A Lãngmở tay nải , đem quần áo từng thứ lấy ra , sau đó theo yêu cẩu củaHoàng Thi Hàm , thay quần bò , T-shirt như ban đầu cho nàng .
“Thi Hàm , van cầu nàng đápứng ta , để cho ta ở trong này cùng nàng , ta van cầu nàng …” A Lãngkhóc không thành tiếng , vẻ mặt vô cùng mất tình thần.
Hoàng Thi Hàm không đáp , màlấy xuống một chiếc nhẫn xuống , đeo lên ngón tay của A Lãng , sau đómới nói “Đây là vật duy nhất em có thể đưa cho chàng , hi vọng chàngcó thể bảo quản thật tốt , chỉ mong kiếp sau chúng ta gặp lại .”
“Vì sao nhất định phải nhưvậy ? Đây mới thật là kết cục của chúng ta sao ? A Lãng vuốt vechiếc nhấn , hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng , dường như cực kỳkhông đành lòng .
Trên mặt nhãn đúc tên tiếnganh của Hoàng Thi Hàm là Anne , đó là quà năm nàng thi đậu đại họcmẹ nàng đã tặng .
“Ừ” Hoàng Thi Hàm gật đầu ,từ từ nhắm hai mắt lại “Em mệt rồi … em muốn ngủ một giấc thật say… Chàng đi đi !”
Toàn thân A Lãng run rẩy ,thấy tâm ý của nàng đã quyết , thật sự không biết nên nói gì mớiđược , chỉ đành dùng hai mắt đẫm lệ nhìn nàng .
“Được ! Ta đi!” A Lãng cắn chặtrằng , lập tức cởi khối cổ ngọc đêu trên cổ xuống , đeo lên cổ củanàng “Thi Hàm – nàng là người ta yêu duy nhất trên đời này , sau nàyta sẽ không phụ sở thác của nàng , giữ gìn chính nghĩa võ lâm trungnguyên , cả đời ta sẽ không cưới vợ , tuổi già cô đơn suốt đời .”
“Chàng … chàng vì sao phảikhổ vậy chứ ?” Hoàng Thi Hàm than nhẹ một tiếng , vốn định nói gìđó nhưng hơi thở đã đứt quãng , hiển nhiên đã cách cái chết khôngcòn xa .
“Thi Hàm , khối ngọc bội nàymột mặt là long , một mặt là phượng , gọi là ‘long phượng thúyngọc’ . Năm đó khi ta là cô nhi được sư phụ nhặt về thì ta đã luônmang nó trên người , hi vọng nó …” A Lãng đã khóc không thành tiếng ,bản thân thương tâm muốn chết .
Cho dù Hoa Đà tái thế cũngkhông có cách nào cứu tính mạng của nàng , huống chi là một khốicổ ngọc há có thể có tác dụng chứ?
Hoàng Thi Hàm nhắm hờ haimắt , trước ngực đã không còn phập phồng . A lãng cúi đầu đặt lênmá nàng một nụ hôn dài , sau đó đứng lên , từng bước … từng bướcmột đi khỏi động .
“Thi Hàm ! Thi Hàm … Cậu rốtcuộc làm sao vậy ? Cậu mau tỉnh lại đi …” Một tiếng nói giống nhưtrừ nơi xa xôi truyền tới , hư vô mờ mịt bay vào trong đại não củaHoàng Thi Hàm . Cô từ từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man , liếcmắt một cái liền thấy Lưu Yến Linh , Giang Minh Tú cùng với hai ngườithanh niên khỏe mạnh đang nâng cáng .
“Mình … mình …” Đầu củaHoàng Thi Hàm đau như muốn nứt ra , nhưng lại không biết nên nói gìmới đúng .
“Cậu đúng là hù chết tụimình đấy !” Lưu Yến Linh lộ vẻ ân cần , tốc độ nói chuyện bắn liênhồi . “Bọn mình đã không phải nói trước với cậu rồi sao ? Yêu cầucậu đừng có đi vào trong động ‘ô thất mạt hắc’ vậy mà còn khôngbiết vâng lời ! Hiện tại hay chưa , mê man trong đấy hai giờ …”
“Mình ngủ ở chỗ này hai giờ?” Hoàng Thi Hàm không thể tin được sự thật này .
“Đúng vậy ! Tụi mình saophải lừa cậu chứ ?” Giang Tú Minh ở một bên nói xen vào . “Tụi mìnhgọi cậu không tỉnh dậy , cho nên đành phải tìm đến chỗ tiên sinh quảnđộng gọi đến đây hỗ trợ đấy .”
“Chuyện … chuyện này khôngthể nào ! Mình rõ ràng đã về tới Minh triều , còn có Đao Thần ,Kiếm Hậu , A Lãng …” Hoàng Thi Hàm cảm thấy máu trong cơ thể sôi sục, sau đó trước mắt tối sầm , lại ngất đi , ngay lập tức bất tỉnhnhân sự .
Mười ngày sau , bệnh việnThời Đại , phòng 51
“Thi Hàm , cậu bình tĩnh mộtchút , chuyện này cũng không phải đúng như cậu nghĩ .” Giang Minh Túngồi bên mép giường bệnh , trên mặt tràn ngập vẻ lo âu bất đắc dĩ“Toàn bộ mọi