
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Ngày cập nhật: 03:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341501
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1501 lượt.
m và Cố Thắng Nam, hai người ngồi ở hai đầu sofa, có lẽ ngay cả Chung Tử Nham cũng không rõ vì sao cuối cùng tất cả mọi người đều đi mà chỉ có một mình anh ta ở lại, đối mặt với hiện trường tan hoang và người phụ nữ đột nhiên làm mọi người khó hiểu này.
Cũng không biết đã yên lặng bao lâu, cuối cùng cô cũng chịu mở miệng: "Thực sự xin lỗi, tôi đã nói với anh ấy rằng chuyện này không liên quan gì tới anh, tôi cũng không rõ vì sao anh ấy còn đánh anh."
Chung Tử Nham nhún vai nói: "Em càng nói không liên quan, anh ta càng cho rằng em lạy ông tôi ở bụi này." Chỉ khẽ mấp máy môi nói chuyện, Chung Tử Nham đã đau đớn xuýt xoa.
Lúc này, Cố Thắng Nam mới khôi phục lại tinh thần, quay sang nhìn anh ta. Lộ Tấn đấm không nhẹ chút nào, nửa bên mặt bác sĩ Chung sưng vù, khóe miệng cũng rách tươm, đến tận lúc này vẫn còn rỉ máu.
"Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé!"
"Em quên tôi là bác sĩ rồi à? Vết thương này tôi về nhà tự xử lý cũng được." Nói rồi, Chung Tử Nham đứng dậy, chuẩn bị ra về. "Bây giờ thứ em cần nhất là không gian riêng, tôi về trước là hơn."
Cô và bác sĩ Chung cũng chỉ quen biết sơ sơ, vậy mà hình như anh ta lại có vẻ rất hiểu cô, Cố Thắng Nam rất đỗi kinh ngạc. Đúng như lời anh ta, lúc này Cố Thắng Nam cần nhất là yên tĩnh, không bị quấy rầy, suy nghĩ thật kỹ xem tiếp theo nên làm thế nào.
Cố Thắng Nam đưa mắt nhìn anh ta đi ra cửa. Anh ta mở cửa rồi nhưng lại dừng bước, quay người nói với cô: "Nếu em có tâm dự gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."
Cửa nhẹ nhàng khép lại, cuối cùng trong nhà chỉ còn lại một mình Cố Thắng Nam, ngay cả bố cô và Vượng Tài cũng bị Vivian điều đến nơi khác ở tạm. Xem ra, tất cả mọi người đều rất thất vọng về cô.
Nghĩ tới đây, trong đầu Cố Thắng Nam lại hiện lên gương mặt Lộ Tấn...
Khi cô và anh ở trong phòng ngủ, cô nói: "Cho em vài ngày, em cần phải suy nghĩ một chút." Khi đó, sắc mặt Lộ Tấn cực kỳ khó coi.
Một người được trời sủng ái như anh ta chưa bao giờ bị phụ nữ từ chối, phản ứng đó cũng là quá bình thường, quả thật điều này cũng nằm trong dự đoán của Cố Thắng Nam. Nhưng hình như anh ta vẫn muốn vớt vát, sau khi dừng một lát lại đè nén sự kiêu ngạo nhất quán của mình, ra vẻ hòa nhã nói: "Lý do là gì?"
"..."
"Bởi vì thằng bác sĩ kia à?"
Tại sao anh ta lại liên tưởng đến điều này? Cố Thắng Nam vội vàng phủ nhận: "Không phải!"
"Vậy thì vì sao? Em biết chuyện Vivian tiết lộ chuyện em thử thai cho anh, cảm thấy đột nhiên cầu hôn chỉ vì còn à?"
Cố Thắng Nam lập tức cứng họng.
Vivian nói chuyện này với anh ấy?
Vậy anh ấy...
Vì đứa bé nên mới...
Đầu óc của Cố Thắng Nam bị câu nói của anh ta làm cho rối như mớ bòng bong, thậm chí cô còn khoong nghe rõ câu tiếp theo anh ta nói gì...
"Đúng, anh nghe Vivian nói chuyện em thử thai, nhưng không phải vì con mà anh mới nghĩ đến chuyện kết hôn, bất kể em có thai hay không thì anh cũng muốn lấy em, em hiểu không?"
Đến tận lúc Lộ Tấn nói xong, Cố Thắng Nam mới thoát khỏi được tin dữ vừa rồi, buột miệng hỏi: "Anh nói gì cơ?"
Lộ Tấn sốt ruột ôm đầu, lại đưa hai tay giữ chắc vai cô, buộc cô nhìn anh ta không chớp mắt: "Có phải em lo lắng anh không thích trẻ con không? Mặc dù anh... Mặc dù có một số đứa trẻ quả thật rất đáng ghét, nhưng... Về bản chất, anh vẫn thích trẻ con, không phải là một đứa trẻ mà anh không muốn có con. Sau này em có sinh một đội bóng anh cũng không ý kiến."
"..."
Cứ thế, Cố Thắng Nam bị lời nói vô ý lại vô cùng tàn nhẫn của anh ta đâm trúng chỗ đau, trái tim vừa chua vừa chát như ngâm trong axít.
Ngược lại, người đàn ông trước nay vẫn luôn ngạo mạn vè miệng lưỡi cay độc này, giờ lại hết sức mềm mỏng, thậm chí còn có vẻ đáng thương. Cố Thắng Nam lắc đầu, rốt cuộc sự yên lặng kéo dài của cô cũng khiến anh ta tuyệt vọng. Anh ta nhìn cô đầy mong mỏi, cuối cùng, vẻ mong mỏi cũng tan biến, nguwoiwf đàn ông ngạo mạn, cáu kỉnh kia quay lại, anh ta tông cửa, xông ra bỏ mặc cô.
Màn cầu hôn sóng gió cứ thế trôi qua trong im lặng, những người xuất hiện ở nhà cô đêm đó đều ngầm hiểu với nhau, im lặng không dám lên tiếng, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Điểm bất đồng duy nhất là một tuần tiếp theo, Lộ Tấn cũng không liên lạc với cô nữa.
Chỉ có Từ Chiêu Đệ xuất hiện trước mặt cô thường xuyên hơn. Một tuần tiếp theo, Cố Thắng Nam không hề được nghỉ ngơi, cô đi làm bảy ngày liên tiếp, Từ Chiêu Đệ cũng vì thế mà thường đến Tử Kinh ăn cơm...
Không phải từ chiê đệ sợ cô làm chuyện điên rồ đấy chứ?
Quả thật, dạo này tâm tình Cố Thắng Nam không được tốt nhưng cũng chưa đến mức làm chuyện điên rồ, cơm vẫn ăn, việc vẫn làm, chỉ hơi khó đối mặt với những người đối diện ở hiện thường cầu hôn đêm đó...
Cô luôn cảm thấy những người này đã nhìn thấy cảnh lúng túng nhất, chật vật nhất, cũng không muốn bị người khác nhìn thấy nhất của mình.
Hình như Từ Chiêu Đệ cũng nhận ra sự né tránh của cô nên dứt khoát đến thẳng bếp sau tìm cô. Đối với biểu hiện của Cố Thắng Nam dạo này, Từ Chiêu Đệ cảm thấy hơi thất vọng: "Dạo này bạn sao vậy? Có thai... Kết