
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134911
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/911 lượt.
Lạc Mỹ bị cậu đẩy lảo đảo vài bước, phải vịn vào dây xích đu mới đứng vững được. Ánh trăng vẫn đẹp như lúc nãy, trên cành, trên lá, trên hoa dâm bụt đều phủ lên một lớp sương bạc. Tiếng âm nhạc trong vườn, tiếng nói cười từng đợt truyền đến, nhưng Lạc Mỹ lại cảm giác mình như một kẻ cô độc ở chốn này, người bên ngoài cười cũng được, đùa cũng được, dường như đều là một thế giới khác. Cuộc nói chuyện ban nãy, cô và Ngôn Thiếu Tử đã hoàn toàn đoạn tuyệt với nhau rồi, về sau gặp mặt, chỉ sợ ngay cả vẻ khách sáo giả tạo như hôm nay cũng không có nữa, mà những lời nói của cậu sẽ càng khiến cô thêm khó chịu.
Đúng vậy, cô căn bản không hề biết Dung Hải Chính là ai, nhưng anh đã cứu cô. Trong lúc khốn cùng, anh đã thay cô chỉ ra một con đường, anh đã khiến cô sống lại một lần nữa. Chỉ vì báo thù mà sống lại, nỗi khổ trong lòng cô càng dâng trào nhiều hơn, hệt như vừa uống một tách cà phê đen đậm đà, đắng vào tận lục phủ ngũ tạng, đắng đến mắt cô từng cơn nóng ran. Cô mong rằng nơi đây chỉ là một vùng đất hoang không người sinh sống, để cô khóc to lên một trận cho hả, trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, thế nhưng bên ngoài bức tường hoa ấy vẫn là người, cô đành phải cố gắng nhẫn nhịn, may mà nhẫn nhịn đã quen, có khó có khổ hơn cô cũng có thể chịu đựng được. Qua một lúc sau, cô cảm thấy tốt hơn đôi chút liền chầm chậm bước ra ngoài.
Dung Hải Chính đang trò chuyện với bộ trưởng, trông thấy cô liền hỏi: "Em đi đâu vậy, cả nửa ngày cũng không thấy?"
Lạc Mỹ cười đáp: "Em vừa nãy sang giậu hoa bên kia chơi, nào ngờ lạc đường, trời lại tối, không trông thấy gì cả, em bèn men theo đường nhỏ càng đi càng xa, cuối cùng mới quay lại được nơi đây."
Bộ trưởng Cao cười bảo: "Tôi vừa rồi còn nói đùa với Hải Chính, rằng có một người vợ xinh đẹp giỏi giang như cô đây, anh ta mà không trông nom cẩn thận, coi chừng bị người khác bắt cóc đi mất đấy."
Nói cười một lúc, Lạc Mỹ lại cùng bộ trưởng Cao nhảy hai bài nhạc rồi mới cùng Dung Hải Chính khiêu vũ. Anh hỏi "Vừa rồi cô đi đâu vậy, tôi nghĩ không phải lạc đường đâu."
Lạc Mỹ mỉm cười: "Chẳng lẽ anh thật sự sợ rằng có người bắt cóc tôi đi à?"
Dung Hải Chính cũng phì cười.
Lạc Mỹ hạ giọng nói: "Tôi vừa gặp Ngôn Thiếu Tử."
Dung Hải Chính "ừm" một tiếng, hỏi: "Hắn ta nói gì vậy?"
Lạc Mỹ đáp: "Cũng không có gì, còn không phải mấy câu trong dự đoán của anh hay sao."
Dung Hải Chính ngừng lại thật lâu không lên tiếng, lát sau mới hỏi: "Vậy về việc cô kết hôn với tôi, hắn ta nói thế nào?"
Lạc Mỹ tròn mắt nhìn anh, thấy anh thờ ơ như thể thuận miệng hỏi đến bèn trả lời: "Anh ta thì có lời nào hay ho đâu chứ! Có điều, cả gia tộc Ngôn Thị đều tỏ ý không vui trước hôn lễ của chúng ta, tôi nghĩ anh ta cũng thế."
Dung Hải Chính không hỏi nữa, sau khi vũ hội kết thúc, hai người trở lại ngôi nhà ở Tân Hải. Lạc Mỹ chỉ cảm thấy mệt mỏi, cô tắm rửa qua loa rồi sớm chìm vào giấc ngủ say. Đến khi cô trở giấc tỉnh lại, cả căn phòng đã ngập tràn ánh sao, những ngôi sao trên vòm trần bằng thủy tinh, mọc chi chít lấp lánh như biển, tựa như những giọt sương long lạnh chực rơi xuống mà giường bên cạnh lại trống không. Cô trong lòng lấy làm lạ, ngồi dậy thuận tay với một chiếc áo khoác, vừa mặc vừa bước ra ngoài, đi một mạch đến sân thượng, trông thấy Dung Hải Chính sau lớp cửa kính đang ngồi một mình trên ban-công hút thuốc. Cô biết anh xưa nay mắc chứng mất ngủ vô cùng nghiêm trọng, cho nên cũng không tiện quấy rầy anh, tự mình quay về ngủ tiếp.
Vừa nằm xuống không lâu, cô nghe được tiếng cửa sân thượng khẽ khàng vang lên. Cô nhắm mắt lại vờ ngủ, chỉ nghe anh nhè nhẹ bước thẳng đến trước giường, bất chợt đưa tay đắp lại chiếc chăn bị xê dịch cho cô. Anh khẽ thở dài, chẳng ngờ lại tỏ vẻ buồn bã. Lạc Mỹ vốn định vờ ngủ là để dọa cho anh giật mình, đột nhiên nghe anh thở dài như vậy, trong lòng bỗng ngẩn ngơ. Đang lúc chần chừ chưa biết có nên tiếp tục trò đùa này với anh không, cô lại nghe anh thầm thì gọi: "Lạc Mỹ?" Cô không đáp lại, hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên mặt cô, dường như anh đang cúi người xuống, cách mặt cô chưa đến một gang. Tim của cô đập mạnh thình thịch, nhưng anh cuối cùng chỉ khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó kéo chăn qua, chìm vào giấc ngủ bên cạnh cô.
Lạc Mỹ không dám cử động dù chỉ một chút. Trong lòng cô càng không biết nên làm thế nào mới phải. Từng cảnh tượng khi còn ở Paris như hiện về trước mắt, trước kia cô không phát hiện ra, giờ đây nhớ lại, anh thật sự đã hao phí rất nhiều tâm tư để dỗ dành cô vui vẻ, cố gắng làm cho cô hạnh phúc.
Vốn tưởng cuộc hôn nhân này thật sự chỉ là một sự trao đổi lợi ích theo kiểu hai bên cùng có lợi, giờ đây cô lại nhận ra anh giấu một động cơ khác đằng sau lợi ích ấy. Nếu như thật sự liên quan đến tình cảm, vậy thì chỉ sợ cuộc giao dịch này sẽ phức tạp hơn nhiều. Anh quả thật sẽ tuân thủ lời hứa ly hôn với cô lúc ban đầu hay không? Anh là vị thương nhân khôn khéo nhất, so đo từng chút một, không thu lợi tuyệt đối không bỏ công. Nói cách khác, nếu như sau khi nỗ lực không đạt được lợi ích như anh m