XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hương Hàn

Hương Hàn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134918

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/918 lượt.

ong muốn, e rằng anh tuyệt đối không chịu dừng tay. Vậy thì đến lúc đó, tự mình liệu có thể thoát khỏi đám gông xiềng này hay không?






Sáng hôm sau, lúc dùng điểm tâm, cô thấy Dung Hải Chính sắc mặt mệt mỏi liền hỏi: "Sao vậy? Hôm qua ngủ không ngon à?"
"Mất ngủ, bệnh cũ thôi." Anh hời hợt nói, cầm lấy thìa múc cháo, rồi như chợt nhớ ra điều gì, "Tôi đang muốn hỏi cô đây, bữa sáng ngày hôm qua cô ăn miễn cưỡng như vậy, chắc là không quen, sao cô lại không nói ra? Đây là nhà mình, không phải khách sạn, muốn ăn gì sao không nói cho nhà bếp?"
Lạc Mỹ giật thót, trong lòng như có cảm xúc gì đó, mỉm cười bảo: "Tôi định nói nhưng lại quên khuấy đi mất, hơn nữa sáng nay lại được ăn cháo trắng."
"Vậy cô phải cảm ơn tôi rồi." Dung Hải Chính nói: "Nếu hôm qua tôi không bảo với nhà bếp, hôm nay cô sẽ không có cháo trắng để ăn như vậy đâu" Anh vốn có ý đùa cợt, ai ngờ Lạc Mỹ tưởng thật, bỏ khăn ăn xuống bước qua bảo: "Cảm ơn" Rồi không đợi cho anh kịp phản ứng, cô cúi người hôn anh.
Anh chầm chậm ôm lấy cô, thắm thiết trao nụ hôn, hai người trước đây tuy đã từng hôn môi nhau, nhưng cũng chỉ là phơn phớt thoảng qua, cho đến lúc này cũng chưa từng quấn quýt triền miên như vậy. Lạc Mỹ gần như nghẹt thở, anh ôm siết cô chặt đến mức thở không ra hơi.
Dung Hải Chính mãi đến hai giờ sáng hôm sau mới về đến nhà, trên người có chút men rượu. Đám người làm đều đã đi ngủ, anh tự mình bước lên lầu nhưng lại không mở được cửa phòng, gọi hai tiếng "Lạc Mỹ" cũng không nghe ai đáp lời. Bên ngoài phòng ngủ là phòng khách, nơi ấy có một chiếc ghế mây, anh vừa khó chịu vừa mỏi mệt. Men rượu trong người lại dâng lên, anh thở dài một hơi ngồi xuống ghế, vừa gục đầu vài cái thì đã thiếp đi lúc nào không hay.
Lạc Mỹ sáng sớm thức dậy, nhớ ra Dung Hải Chính cả đêm không về, trong lòng rốt cuộc cũng có chút lo lắng. Nào ngờ cô vừa mở cửa phòng ra, ngoài phòng khách có người đang lăn kềnh ra ngủ, hại cô một phen giật mình, nhìn kỹ lại là Dung Hải Chính. Anh say rượu chưa tỉnh, trên cằm đã lún phún mọc râu. Hiếm khi nào anh lại có bộ dạng như thế, thường ngày anh vô cùng chăm chút cho vẻ ngoài, khó mà thấy được bộ mặt này của anh, nhưng như thế ngược lại có cảm giác anh đã trẻ đi rất nhiều. Lạc Mỹ lay tỉnh anh, gọi: "Anh về phòng ngủ đi" Anh đã tỉnh lại ít nhiều, nhướng mắt lên nhìn cô: "Sao vậy, cô không tức giận à?"
Lạc Mỹ không nói lời nào. Anh thở dài trách: "Tôi biết rồi, hôm đó cô gặp lại Ngôn Thiếu Tử nên hối hận vì đã kết hôn với tôi."
Lạc Mỹ sắc mặt thoáng thay đổi, bảo: "Anh nói lời này là ý gì? Chúng ta vì sao mà kết hôn? Cái chết của cha và em gái tôi còn chưa tra rõ chân tướng, anh cho rằng tôi và Ngôn Thiếu Tử còn có thể có điều gì ư?"
Dung Hải Chính trở người sang hướng khác, nói: "Tôi không muốn tranh cãi với cô."
Lạc Mỹ bước thẳng ra ngoài, ngồi lên chiếc ghế mây nơi phòng khách. Trong phòng yên tĩnh trở lại, một lúc lâu sau cũng vẫn im phăng phắc. Chị Tư lên hỏi cô, bảo tài xế đang đợi, điểm tâm cũng đã sắp nguội. Cô nhìn thời gian biểu, xem ra mình sắp trễ đến nơi, vì vậy không ăn sáng mà lên xe đi luôn.
Bận rộn trong văn phòng đến mười giờ, cô mới nhận được điện thoại nội bộ của Tôn Bách Chiêu: "Ông Dung đang ở văn phòng đợi chị."
Cô liền đi qua văn phòng của anh, Tôn Bách Chiêu cũng đang ở đây, vì thế cô ngồi xuống không nói gì. Đợi khi Tôn Bách Chiêu vừa đi khỏi, văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Trong không gian khoáng đãng như thế, văn phòng của anh lại được thiết kế vừa rộng rãi vừa trong suốt, xung quanh đều là kính và cửa sổ, mênh mang ngời sáng, Lạc Mỹ có cảm giác thở không ra hơi.
Dung Hải Chính hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, mãi cho đến khi cô ngộp phải bật ho anh mới dập tắt thuốc, đẩy một chiếc hộp giấy đến trước mặt cô: "Chị Tư nói cô không ăn sáng, tôi tiện thể mang tới cho cô đây."
Lạc Mỹ nói: "Tôi không đói."
Anh "ừm" một tiếng, lại đốt lên một điếu thuốc khác. Lạc Mỹ liền bảo: "Nếu không có việc gì thì tôi đi đây." Nói rồi đứng dậy, nhưng anh cũng nhanh chóng bật dậy, bất chợt nắm lấy tay cô: "Lạc Mỹ!"
Cô nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, anh cuối cùng cũng chầm chậm buông ra.
Trong giờ cơm trưa, hai người đều không ai nói với ai câu nào. Đến tối trở về nhà, lúc ăn cơm trong đại sảnh, ngay cả chị Tư cũng nhận ra bầu không khí khác thường, làm việc càng dè dặt thận trọng hơn.
Lạc Mỹ trong lòng cảm thấy bực bội, Dung Hải Chính mở máy tính xách tay ra xem tình hình cổ phiếu ở New York. Anh một khi làm việc thì không ngừng hút thuốc, hút đến mức cô ho sặc sụa. Anh nhận ra liền đóng máy tính lại, đứng dậy đi đến phòng đọc sách. Lạc Mỹ tuy đã lên giường nhưng một mình nằm đó cũng phải trằn trọc hồi lâu mới ngủ được.
Trong cơn mơ màng, cô dường như đã trở lại ngôi nhà cũ, chỉ có mình cô ở nhà, ánh hoàng hôn rọi vào, phủ lên đồ vật trong nhà một màu vàng nhạt. Cô một mình tất bật trong bếp, làm thật nhiều món ăn, vừa nấu xong nồi canh, trong lòng chỉ ngẫm nghĩ