Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hương Hàn

Hương Hàn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134916

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/916 lượt.

sao cha còn chưa trở về? Khó khăn lắm mới nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô vội vàng bước ra mở cửa, nhưng bên ngoài lại chẳng có ai. Đang lúc lấy làm lạ thì bỗng nhiên có người từ phía sau siết chặt lấy cổ cô. Cô cố sức giãy dụa, cố sức vùng vẫy, cuối cùng cũng quay đầu lại được, phía sau lại là Lạc Y. Trên mặt cô ta toàn là máu, hai hốc mắt trống rỗng, từng giọt máu bên trong ấy rỉ rả rơi xuống, chỉ kêu lên hai tiếng: "Chị hai!" Rồi lại vươn tay bóp lấy cổ cô, "Chị hai, sao chị lại đối xử với em như vậy?" Cô bị dọa đến mức liều mạng la thét, vừa kêu vừa khóc mếu máu.
"Lạc Mỹ!" Cô cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng, khuôn ngực ấm áp ấy khiến cho cô cảm nhận được một sự thanh thản kỳ lạ. Cô vẫn còn đang thút thít, anh vỗ về trên lưng cô: "Không sao mà, không sao mà."
Cô dần nhận ra mình lại vừa mơ thấy ác mộng, sụt sịt vài tiếng rồi từ từ trấn tĩnh lại. Anh ân cần hít vào một hơi, ôm cô chầm chậm ngồi lên giường. Lạc Mỹ nghe anh thở hổn hển liền cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra nơi mắt cá chân của anh vừa mọc lên một vết sưng to tướng đang ri rỉ máu, không nhịn được phải hỏi: "Sao anh lại bị thương đến như vậy?"
"Vừa rồi trong phòng tắm tôi lỡ sẩy chân chút thôi." Anh mỉm cười, "Đừng lo mà." Lạc Mỹ đến lúc này mới nhận ra tuy anh mặc đồ tắm nhưng trên cánh tay vẫn còn đầm đìa nước, hẳn là khi nghe cô khóc liền lập tức chạy sang đây. Cô bất giác cảm thấy có lỗi liền bước xuống giường đi tìm hộp y tế. May mà bên trong có thuốc, cô dùng bông gạc thấm chút bột kháng viêm đắp lên vết thương cho anh, bảo: "Sao anh lại bất cẩn như thế chứ?"
"Tôi nghe tiếng cô la thét, sợ cô gặp chuyện không hay." Anh nhìn cô băng bó một cách không thuần thục, "Đừng phá phách nữa, ngày mai hãy nói đi, vết thương nhỏ không đáng kể đâu mà."
Lạc Mỹ chỉ lo cúi đầu băng thật kỹ vết thương, hồi sau mới nói: "Tuy là vết thương nhỏ nhưng lỡ nhiễm trùng thì phiền phức to, anh nên để ý đến nó một chút mới được." Cô vốn đang ngồi kiễng chân ở nơi ấy, cẩn thận dán xong miếng băng sau cùng, dùng ngón tay miết nhẹ cho bằng phẳng rồi hỏi: "Có đau không?"
Anh mỉm cười: "Lúc trước tôi sống một mình ở khu ổ chuột, đã chịu đựng biết bao nhiêu vết thương, chưa một ai từng hỏi tôi có đau không cả." Cô bất giác khẽ ngẩng mặt lên, anh dường như có vẻ lưỡng lự, cuối cùng cũng chậm rãi vươn tay ra, vuốt lên khuôn mặt của cô. Ngón tay anh có chút lạnh lẽo, thoáng giây sau, anh rốt cuộc cũng cúi đầu xuống hôn cô. Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, hệt như sợ quấy rầy đến điều gì đó. Lạc Mỹ cảm giác như có một khối băng cứng đang từ từ tan chảy, thân thể cô mềm nhũn, không tự chủ được bị anh ghì trong lòng.
"Lạc Mỹ…" Anh dùng một loại giọng điệu ngập ngừng, không dứt khoát thủ thỉ bên tai cô, "Chúng ta sinh một đứa con có được không?"
Hệt như một dòng nước lạnh buốt tưới lên lưng, cô lập tức xô anh ra: "Trong thỏa thuận không có điều khoản này, anh không có quyền yêu cầu tôi sinh con cho anh."
Thân thể anh như đông cứng lại tại chỗ, lời thốt ra khỏi miệng rồi cô mới cảm thấy hối hận, ngữ điệu của mình quả thật là không được hay cho lắm. Anh đã nheo mắt lại, khóe miệng như nở nụ cười lạnh: "Quan Lạc Mỹ, tôi biết thỏa thuận là gì, cô an tâm đi, tôi sẽ tuân thủ giao ước." Rồi không đợi cô nói thêm gì, anh đứng dậy xô cửa đi thẳng.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời đã mang một vẻ âm u, mờ mịt. Đài khí tượng lại phát cảnh báo bão, dự đoán cơn bão có tên hiệu Paulo đêm nay sẽ quét qua Nam Loan. Đang trên xe đến công ty, Lạc Mỹ cũng chỉ đành lật qua lại tờ báo sáng để xem vì không biết phải nói thế nào với Dung Hải Chính.
Dung Hải Chính ho khan bảo: "Ba ngày nữa chính là đại hội cổ đông giữa năm."
Lạc Mỹ nghe anh nói chuyện công việc liền đặt tờ báo xuống, "ừm" một tiếng.
"Tôi đã hẹn luật sư, chuẩn bị ký tên nhượng quyền sở hữu cổ phiếu, đều thuộc cổ phần B." Dung Hải Chính nói, "Tôi muốn đại hội cổ đông lần này có thể bầu thêm cô vào hội đồng quản trị."
Lạc Mỹ hỏi: "Khoảng bao nhiêu?"
"Chừng hai mươi triệu cổ phiếu." Anh nói, "Chiếm khoảng 30% tổng số cổ phần B."
Lạc Mỹ hỏi: "Lúc Ngôn Chính Kiệt chết, anh đã thu mua à?"
Dung Hải Chính đáp: "Giá cả lúc ấy là thấp nhất."
Lạc Mỹ nói: "Vậy anh là đại cổ đông lớn nhất nhì của xí nghiệp quan hệ Thường Hân rồi, anh không sợ bị phá sản hay sao?"
Dung Hải Chính bật cười: "Cô Dung à, thật ra tôi có nhiều tiền hơn cô tưởng đấy, nên cho dù lúc này Thường Hân có đóng cửa tôi cũng không bị phá sản đâu."
Cô biết anh giàu có, nhưng cụ thể giàu đến mức độ nào thì thật sự cô cũng không rõ, vì đó là chuyện cô chẳng quan tâm. Dung Hải Chính cũng sợ gây hứng thú cho cô về việc này, anh đã từng nói rằng cô không có lòng tham, mà thật sự chỉ là cô không để ý đến những thứ không phải là của mình. Cô lại giở báo ra xem còn Dung Hải Chính thì quay mặt sang nhìn phố thị trôi vùn vụt bên ngoài cửa sổ, trong xe chỉ còn sót lại tiếng xì xì khe khẽ của hơi lạnh phát ra.
Đến giữa trưa, trời bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa không lớn không nhỏ, không nhanh cũng không chậm phất lên song cửa