The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hương Hàn

Hương Hàn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134917

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/917 lượt.

sổ, làm vang lên những tiếng lộp độp như giai điệu. Lạc Mỹ đang vùi đầu vào công việc, ngẫu nhiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ, xuyên qua màn mưa mông lung mờ đục, trên quảng trường Ngưỡng Chỉ có lác đác vài chiếc ô, tòa nhà Ngưỡng Chỉ cao ngút cũng nhạt nhòa đi trong làn hơi nước trắng xóa mờ đục, mang vẻ gì đó thật bí ẩn.
Lạc Mỹ chợt nhớ lại, chính mình lúc đầu cũng ở trong tòa văn phòng của cao ốc Ngưỡng Chỉ kia, cửa sổ khi ấy là một tấm kính thủy tinh hướng chếch xuống đất, đến lúc mưa đổ trông hệt như bức màn nước tại tiệm cà phê Thúy Thúy, chỉ thiếu đi chút ánh sáng sặc sỡ của đèn neon thôi. Vậy mà từ đó đến nay, cô chưa từng để tâm đến.
Tiểu Tiên bước vào, đưa cho cô một chồng trình đơn lớn, lại bảo với cô: "Giữa trưa hôm nay, ông Ngôn muốn mời chị dùng cơm."
Lạc Mỹ hỏi: "Là ông Ngôn nào vậy?"
"Ông Ngôn Thiếu Lệ." Tiểu Tiên hỏi: "Chị có muốn từ chối khéo hay không?"
Lạc Mỹ ngẫm nghĩ một chút rồi bảo: "Không cần đâu."
Tiểu Tiên đáp lời rồi trở ra ngoài. Giờ cơm trưa, Lạc Mỹ đến gặp theo hẹn, Ngôn Thiếu Lệ đang ở tại phòng ăn riêng của mình mở tiệc mời cô.
Ban đầu, hai bên chủ khách nói vài lời xã giao với nhau. Ngôn Thiếu Lệ bảo: "Hôm nay hoàn toàn là tiệc riêng, Quan tiểu thư không cần câu nệ làm gì."
Quan Lạc Mỹ khẽ mỉm cười. Ngôn Thiếu Lệ nâng ly nói: "Xin đừng khách sáo."
Lạc Mỹ cũng nâng ly cho có lệ. Ngôn Thiếu Lệ giới thiệu qua mấy món ăn, lại bảo: "Nghe nói Quan tiểu thư rất thích thức ăn ngọt, cho nên hôm nay đầu bếp có chuẩn bị những món ngọt đặc biệt. Quan tiểu thư, sắp tới cô chính là cổ đông lớn nhất bên cổ phần B của công ty phải không?"
Lạc Mỹ biết rõ Ngôn Thiếu Lệ lợi hại, nên vừa tiến vào nhà hàng cô đã vô cùng cẩn trọng, cân nhắc từng lời. Lúc này nghe gã thuận miệng nói ra một câu như vậy, cũng không quên mỉm cười nhắc: "Ông Ngôn à, ông có thể gọi tôi là cô Dung."
"Ừm." Ngôn Thiếu Lệ thờ ơ đáp, "Tôi thật sự chưa thể đổi cách gọi ngay được. Cô Dung à, hội nghị giữa năm sắp sửa khai mạc, không biết cô Dung có tính toán gì không?"
"Cả Ngôn Thị gia tộc sở hữu đến hơn 60% cổ phần A, lại thêm khoảng 30% cổ phần B." Cô đánh trống lảng bằng một câu có phần châm biếm: "Ngôn tiên sinh đối với số cổ phần Thường Hân trong tay đã vững như Thái Sơn, còn chuyện gì phải lo lắng chứ?"
"Nhưng chúng tôi rất sẵn lòng mua lại cổ phần B do cô Dung đứng tên. Vì di huấn của cha chúng tôi, không thể mang tổ nghiệp rơi vào tay người ngoài." Ngôn Thiếu Lệ nói, "Nếu cô Dung đây thuận ý bằng lòng, chúng tôi sẽ cảm kích vô cùng."
Khóe miệng Lạc Mỹ cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt: "Ông Ngôn à, cổ phần trong tay tôi đều được thu mua lại từ những cổ phần rải rác với giá trị tương đương, giá cao hơn thì sở hữu, ông Ngôn à, đó là quy luật thị trường."
Ngôn Thiếu Lệ biết Lạc Mỹ hiểu biết không ít về Thường Hân, rất khó đối phó . Bây giờ từng câu từng chữ đều bị lập luận chặt chẽ của cô rào đón, gã đành mỉm cười bảo: "Lạc Mỹ, cô cũng biết tính tôi mà, chúng ta người ngay không nói lời mờ ám, hiện giờ cô có 30% cổ phần B, còn Dung Hải Chính đang có 30% cổ phần A, căn cứ theo nguyên tắc nội bộ của xí nghiệp Thường Hân, ai nắm giữ hơn phân nửa cổ phần A và B thì có thể nắm quyền quyết định những quyết sách trọng đại của xí nghiệp. Gia tộc chúng tôi tuy nắm giữ 60% cổ phần A, hơn 30% cổ phần B nhưng trước mắt gia tộc tôi đang trong lúc phân chia. Dòng con trưởng sở hữu 28% cổ phần A, 16% cổ phần B, hơn nữa tôi đang thu mua những cổ phần rải rác khác. Lạc Mỹ, tôi có thể nói một câu rằng, tuy nhà tôi phân chia, nhưng tôi vẫn là trưởng tộc, hơn nữa lại là người nắm giữ cổ phần lớn nhất, tôi không muốn xung đột ý kiến với cô ở hội nghị cuối năm, gây ra trò cười cho đám cổ đông nhỏ kia xem."
Lạc Mỹ "ừm" một tiếng đáp: "Ý kiến của tôi và Hải Chính là như nhau, không bằng ông trực tiếp thương lượng với anh ấy thì hơn?"
Ngôn Thiếu Lệ mỉm cười nói: "Nếu có thể thương lượng cùng ông Dung thì tôi đã không phiền đến cô rồi."
Lạc Mỹ cố tình tạo ra dáng vẻ đột nhiên hiểu chuyện: "Hóa ra ông muốn tôi đi thuyết phục Hải Chính à?"
Ngôn Thiếu Lệ trong lòng biết rõ cô đang giả bộ hồ đồ nhưng không thể làm gì được, đành ho khan một tiếng bảo: "Cô Dung à, như vầy đi, cô và giám đốc tư quản của chúng tôi trò chuyện nhé."
Không đợi cho cô phản đối, bóng dáng cao lớn của Ngôn Thiếu Tử đã xuất hiện nơi cửa nhà hàng.
"Hai người cứ từ từ nói chuyện." Ngôn Thiếu Lệ nói lời chuyển giao rồi rời khỏi buổi tiệc.
"Lạc Mỹ." Ngôn Thiếu Tử ngồi xuống, nhã nhặn nói: "Cô trước giờ luôn hiểu rõ lý lẽ, nếu như Dung tiên sinh cùng chúng tôi xảy ra hiềm khích, đối với Thường Hân, đối với chúng ta, đối với vợ chồng cô đều không có lợi."
Lạc Mỹ điềm nhiên nhìn cậu: "Chồng tôi sẽ không dễ dàng đổi ý đâu."
Ngôn Thiếu Tử cười khổ: "Đương nhiên, vì anh ta có thù hận sâu sắc, mặc dù tôi không rõ vì sao anh ra lại hận người nhà tôi như vậy, dựa trên huyết thống mà nói, anh ta dù sao cũng là một thành viên trong gia tộc, cha tôi năm đó đối với anh ta xem như cũng là tận nghĩa tận tình, không ngờ anh ta lạ