Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hương Mật Tựa Khói Sương

Hương Mật Tựa Khói Sương

Tác giả: Điện Tuyền

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341274

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1274 lượt.

này đầu tiên là có một thúc phụ hồ ly, giờ thì lại có một thân nhân yêu quái. Ta nhìn tên yêu quái kia, thấy hơi quen quen thì phải.
Phượng Hoàng cười nhạt: “Đã lâu không gặp, đại điện hôm nay sao nổi hứng đến Ma giới du ngoạn vậy?”
“Nghe nói Phượng đệ xin lệnh đích thân đến Ma giới, vi huynh khó tránh khỏi hiếu kỳ, không biết có công vụ khó khăn gì mà phải cần Hỏa thần đích thân ra mặt”. Giọng nói của Yêu quái thật là ấm áp.
Phượng Hoàng vuốt vuốt tay áo đang xòe rộng, lãnh đạm nói: “Yêu Thú cùng kỳ và Ác Quỷ chư kiền tranh chấp với nhau, tạo yêu hỏa, phóng ôn dịch, liên luỵ người vô tội, xác chết khắp nơi. Có thể xem là một chuyện đại sự không?”
“Nếu nói như thế, thì vi huynh cũng nên cùng đồng hành, góp chút sức lực nhỏ bé”. Tên yêu quái kia đột nhiên quay sang phía ta: “Cẩm Mịch tiên tử hy vọng nàng vẫn khỏe”. Nói xong, đưa tay ra dịu dàng vuốt ve bên cổ con hươu.
Ta lại nhìn ngắm con hươu một hồi, nghĩ ra rồi: “Tiểu ngư tiên quan hả?”
Tiểu ngư tiên quan nở nụ cười ấm áp: “Đúng là thế giới thật nhỏ bé.”
“Tiểu ngư tiên quan?”. Phượng Hoàng mặt lạnh như tiền lặp lại câu nói: “Không ngờ nhị vị đã từng gặp mặt.”
“Phải đó, hôm qua lúc Nhuận Ngọc tiên quan chăn hươu, ta trùng hợp gặp được”. Ta kể cho hắn nghe.
“Chăn hươu? Cá? Chẳng biết Dạ thần đại điện từ khi nào mà ngay cả rồng cũng không làm, lại muốn làm một con cá vậy?”
Nhuận Ngọc tiên quan cúi đầu cười: “Hỏa thần đã làm được quạ đen, thì ta làm một con cá cũng không tổn hại phong nhã.”
Hai người một hỏi một đáp như vậy, rốt cục ta cũng đã hiểu ra vị tiểu ngư tiên quan này chính là huynh trưởng của Phượng Hoàng – Chân Long Dạ Thần. Hóa ra có một cái đuôi đầy vảy không nhất định là cá, mà còn có có thể là một con rồng khiêm tốn.
Từ đó trở đi, tiểu ngư tiên quan liền cùng đồng hành với bọn ta, sắc mặt Phượng Hoàng càng lúc càng lạnh lùng, ta thật không hiểu nổi một kẻ lạnh lùng như hắn sao có thể làm được Hỏa Thần nhỉ?
Ban đêm ở quán trọ, Phượng Hoàng ở một gian buồng bên trong, lệnh cho ta ở tại gian ngoài, còn nói một cách hiển nhiên rằng: “Ngươi là thị nữ theo hầu ta, dĩ nhiên phải hầu hạ mọi lúc mọi nơi”. Tiểu ngư tiên quan thì ở tại phòng bên cạnh.
Ngủ tới nửa đêm, Phượng Hoàng nói khát nước sai ta đem nước tới cho hắn, ta nửa tỉnh nửa mê đi xuống lầu định tìm tiểu quỷ trông quán lấy ấm trà, nhưng không ngờ lại nhìn thấy con hươu của Dạ thần đang co ro dưới gầm cầu thang nhìn ta, trông rất đáng thương, chắc là nó cũng sợ quỷ, ta liền bưng nước đồng thời dắt nó trở về phòng trọ.
Sáng sớm hôm sau, ta ra hậu viện khách sạn tìm ít cây cỏ cho con hươu ăn, nhưng nó cứng đầu quay đi không chịu ăn, phía sau bỗng có người cười khẽ, xoay người lại đã thấy Dạ thần đứng sẵn ở đó, nói: “Cẩm Mịch tiên tử chớ có làm khó nó, con hươu này của ta gọi là ‘Yểm Thú’, chỉ ăn mộng, chứ không ăn được cây cỏ. Ban đêm chỉ cần thả nó ra, nó sẽ tự đi tìm mộng yểm của người mà ăn.”
Ta vỗ vỗ con hươu tấm tắc khen: “Quả nhiên là bảo bối Thiên Gia, rất là thú vị”. Con hươu kia đột nhiên nấc một cái, ta sờ sờ lên cái bụng tròn quay của nó, chẳng biết đêm qua nó đã ăn bao nhiêu giấc mộng, giờ thì no nê rồi.
“Hai vị khách quan, điểm tâm chuẩn bị xong rồi, vị Ma gia trong điếm kia chắc là đói lắm rồi, sắc mặt vô cùng khó coi, nên mời nhị vị khách quan mau vào dùng bữa”. Tiểu quỷ ngoài cửa viện thò đầu ra nói.
Ta nói với Dạ thần: “Chi bằng hai người ăn trước đi, ta thấy con hươu này ăn no rồi, ta dắt nó đi dạo quanh viện một lúc cho tiêu thực.”
Dạ thần cười cười: “Cũng được.”
Đợi hắn đi rồi, ta nắn nắn cái bụng Yểm Thú: “Ngươi có thể ăn mộng, vậy có thể nôn mộng ra không? Nôn một giấc mộng ra cho ta xem thử coi”. Nó né trái tránh phải, nhưng ta cứ quấn quít lấy nó không tha, vuốt tới vuốt lui trên da bụng nó.
Có lẽ Yểm Thú này quả thật ăn rất no, cuối cùng cũng thật sự ói ra một vật gì đó to cỡ viên dạ minh châu, ta khoái chí định đưa tay bắt lấy hạt châu kia, nhưng đột nhiên hạt châu chui xuống đất biến mất tăm mất tích.
Trong chớp mắt, trên mặt đất hiện lên một tầng quang ảnh mỏng, ta ngồi xổm xuống một bên hứng thú thưởng thức. Cảnh trí trong hình chiếu có vẻ quen quen, ta moi óc nhớ lại, thấy giống giống chỗ xuống thuyền hôm qua ở bên bờ Vong Xuyên. Bên bờ Vong Xuyên mờ ảo, một nam tử cao lớn tuấn tú đang đứng ôm một nữ tử, quang ảnh chậm rãi thay đổi, cho đến khi quét đến nét mặt nam tử, ta căng mắt nhìn kỹ, đúng là cái tên Phượng Hoàng kia rồi.
Nàng kia dựa vào lồng ngực Phượng Hoàng, nhìn không rõ lắm, chỉ thấy nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, Phượng Hoàng chậm rãi cúi đầu xuống, hai người nhìn nhau đưa tình, ô, rồi hôn nhau.
Nói vậy, đây chắc mẩm là “mộng xuân” mà Hồ Ly Tiên từng nói rồi.
Hôm qua, Yểm Thú ngủ trong sương phòng của ta và Phượng Hoàng, mà ta rất ít khi nằm mơ, vậy mộng xuân kia chính là của Phượng Hoàng rồi.
Ta vô cùng thích thú xem cảnh hôn nhau của Phượng Hoàng và nàng kia trong quang ảnh, hôn mãi hôn mãi, hôn cho đến khi nàng kia thở hổn hển, Phượng Hoàng mới thả nàng ra, nhưng vẫn đeo ch