Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kế Hoạch Bắt Cừu

Kế Hoạch Bắt Cừu

Tác giả: Mạc Thiểu Niên

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341942

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1942 lượt.

hiệp nữ, kỳ quái là cô ấy lại đang dùng một ánh mắt đáng tiếc để nhìn Tô Y Thược, cứ như đây là lần cuối cùng họ gặp nhau vậy.
Những nhân viên lão làng trong công ty đều biết, tổng giám đốc công ty này tên là Trương Hoa, lão ta dựa vào quan hệ trong nhà nên mới có chức vụ này, tính tình vừa háo sắc lại vừa tham tiền, nhưng lại không ai dám động vào lão.
Lâm Mạc Tang quay sang nhìn cô, Tô Y Thược đáp lại bằng một biểu cảm ý bảo anh cứ yên tâm, rồi xoay người đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc. Nếu cô đã đồng ý sẽ bảo vệ anh, thì cô sẽ không bỏ mặc.
“Vâng!” Tô Y Thược nhìn Trương Hoa đáp.
Bị cô nhìn như vậy, Trương Hoa thoáng có cảm giác lạnh cả sống lưng phát ra từ dưới đáy lòng. Đột nhiên lão cảm thấy hơi kinh hãi, nhưng dù sao, lão cũng là cáo già rồi, còn cô mới chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp, có gì phải sợ chứ. Trương Hoa cố gắng giữ bình tĩnh.
Nghiêm Lỵ Lỵ thấy Trương Hoa vẫn không đề cập đến nguyên nhân gọi Tô Y Thược tới đây, trong lòng không khỏi bực tức.
“Khụ khụ.” Nghiêm Lỵ Lỵ giả vờ ho khan, di dời sự chú ý của Trương Hoa qua. Trương Hoa quay sang, liếc mắt nhìn Nghiêm Lỵ Lỵ một cái, cô ả lập tức bày ra bộ dạng của một oán phụ.
Hai người này thật xứng đôi, Tô Y Thược âm thầm cảm thán.
“Có người nói cô liếc mắt đưa tình với đồng nghiệp nam trong giờ làm việc, không tập trung làm việc.” Giọng nói của Trương Hoa không còn cứng rắn, hung dữ như lúc đầu nữa. Lão còn đang thầm suy tính xem làm thế nào mới có thể bắt được người đẹp này. Loại đàn bà như Nghiêm Lỵ Lỵ, lão đã gặp nhiều rồi, càng lúc càng thấy vô vị, nhưng người như Tô Y Thược mới thật sự là có hương vị riêng.
“Đúng thế đúng thế, tôi cũng nhìn thấy.” Dường như muốn chứng thực lời nói của Trương Hoa, Nghiêm Lỵ Lỵ vội vàng nói vào một câu.
“Cho nên?” Cô rất muốn xem hai người họ đang muốn diễn trò hề gì.
“Lỵ Lỵ, em ra ngoài trước đi.” Trương Hoa dịu dàng nói với Nghiêm Lỵ Lỵ.
Nghiêm Lỵ Lỵ nghe xong, liền ấm ức nhìn Trương Hoa.
“Đi ra ngoài.” Giọng Trương Hoa trở nên nghiêm khắc hơn, trong mắt đầy vẻ âm u, độc ác.
Dù trong lòng Nghiêm Lỵ Lỵ không hề cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ trừng mắt lườm Tô Y Thược một cái rồi đi ra ngoài.
Tô Y Thược nhìn Trương Hoa. Loại đàn ông này mà cũng có thể đi đến vị trí như bây giờ, thật đúng là không đơn giản.
“Ngồi đi ngồi đi…” Nghiêm Lỵ Lỵ vừa ra khỏi cửa, Trương Hoa lập tức cười toe toét định kéo Tô Y Thược ngồi xuống.
Tô Y Thược lẳng lặng tránh được. Bàn tay của Trương Hoa ngượng ngùng giơ ra giữa không trung, đành phải gượng gạo thu lại, nhưng cũng không hề tức giận.
“Cô Tô này, với tố chất của cô mà làm một nhân viên nhỏ ở công ty này thì thật sự rất đáng tiếc. Nếu cô đồng ý, tôi có thể giúp cô thăng chức.” Vừa nói, lão vừa bày ra vẻ mặt mờ ám nhìn Tô Y Thược, vừa đưa tay ra.
Gã đàn ông này cũng thẳng thắn thật, dùng chính quyền lợi của mình để làm những việc không thể nhìn mặt người khác được, nói vậy là Nghiêm Lỵ Lỵ chắc cũng bị lão lừa thế này phải không? Bây giờ còn dám mơ tưởng xuống tay với cô à?!
“Không phiền ông bận tâm, tôi không dám trèo cao. Nếu không có việc gì nữa, thì tôi xin phép.” Ở cùng một phòng với gã đàn ông này thêm một giây một phút cũng khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Trương Hoa không ngờ Tô Y Thược sẽ từ chối lão thẳng thừng như vậy.
“Có một điều cô nên biết rõ, đối với những nhân viên không làm tốt công việc của mình, tôi không hề lưu tình đâu!” Lão đang uy hiếp cô à?! Buồn cười thật, Tô Y Thược cô đúng là chưa từng bị ai uy hiếp bao giờ. Ngại quá, cô không thích kiểu này!
“Tùy ông!” Một đòn đó của Trương Hoa như đánh vào bị bông, hoàn toàn không tạo ra hiệu quả mà lão mong muốn.
Ngay cả câu tạm biệt Tô Y Thược cũng lười nói, đi thẳng ra cửa.
“Cô…” Rõ ràng là Trương Hoa đã bị chọc cho tức điên. Từ trước tới giờ, chưa có ai dám ngang tàng như thế trên địa bàn của lão. Lão cảm thấy, cô gái này thật sự không biết trời cao đất dày là gì, cần phải được giáo huấn một chút.
Sau khi đi ra, Tô Y Thược cũng không quay về phòng kế hoạch ngay. Hiện giờ trong lòng cô hơi lo lắng, không phải vì chuyện vừa rồi, mà là cô hơi lo lắng cho Lâm Mạc Tang. Lỡ như cô đi rồi, liệu bọn họ có đối phó với anh không? Dù sao hôm đó cũng là anh làm Nghiêm Lỵ Lỵ bị mất mặt, cô ả đó lại thù dai như vậy!!! Chính cô cũng không hề ý thức được rằng hóa ra mình cũng quan tâm đến người khác như thế.
Tô Y Thược nghĩ đến xuất thần, không ngờ lại đụng phải thứ gì đó.
Cô sờ sờ cái trán bị va chạm hơi đau đau, lại sờ cái tường không hề cứng như trong tưởng tượng của cô, thậm chí còn có mùi hương cỏ xanh. Tô Y Thược nghi hoặc ngẩng đầu.
“Đang nghĩ gì thế?” Lâm Mạc Tang hơi nhíu mày, đầu Y Thược đúng là…
“Không.” Tô Y Thược rũ mắt xuống, sao anh lại ở đây?!
Nhìn bộ dạng nghĩ đến xuất thần của Tô Y Thược, sao có thể không có chuyện gì được chứ. Chắc chắn cô cố tình giấu trong lòng không muốn nói cho anh biết, nghĩ vậy, anh bỗng thấy hơi mất mác.
“Về nhà thôi.” Lâm Mạc Tang nói.


80s toys - Atari. I still have