
Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341471
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1471 lượt.
r>“Em nói gì vậy? Đã có cảm giác rồi thì em cũng nên kiểm tra xem sao chứ!’. Anh ấy nheo mắt nhìn tôi y như một tên lưu manh.
“Hả? Cảm giác gì cơ?”
“Lại còn trêu anh nữa!”. Anh ấy cốc nhẹ lên trán tôi.
“Em trêu gì chứ? Anh ăn nhầm phải cái gì sao?”
“Mẹ gọi điện cho anh, bảo là em nói với mẹ rằng em đã có thai.”
“Gì cơ? Có cái con khỉ gió ấy!”. Tôi bảo. Thảo nào mà anh ấy như phát điên lên thế.
“Việc nhỏ như vậy mà anh cũng làm ầm lên!”. Tôi nói khi chúng tôi đi ăn bít tết với nhau.
“Chán quá, anh cứ tưởng là em có rồi. Sao em không nói thẳng ra với mẹ chứ?”. Anh ấy liên lục gẩy gẩy chỗ đồ ăn trước mặt.
“Thế mà cũng nói! Em phải nói làm sao đây? Bảo là: “Mẹ! Chắc là chị An Nguyệt lừa chuyện có thai đấy!” ư? Nói thế để xem mẹ em có giết em không à?”
“Vậy khi nào thì chúng ta có con nhỉ?”. Khuôn mặt anh ấy đầy hi vọng.
“Anh đừng hòng nghĩ tới chuyện đó, em nói cho anh biết, anh nhìn hai vợ chồng A Mông đi, vẫn còn chưa tỉnh ngộ sao hả?” tôi bảo. Dạo này, anh ấy toàn nghĩ tới mấy chuyện xa vời.
“Chúng ta đâu có giống họ. Chúng ta lúc nào cũng yêu thương nhau mà!”
“Thế bọn họ lúc đầu không bám lấy nhau như keo 502 chắc? Có muốn lôi ra cũng chẳng được, bây giờ thì sao nào?”. Tôi ăn thêm một cốc kem đầy.
Tối đến, về tới nhà, sau khi tắm xong, Cố Đại Hải ôm lấy con Bội Bội.
“Sao, hai anh em đang tâm sự hả?”. Tôi nhảy lên ghế sô pha, trêu.
“Sao lại là anh em? Bội Bội nhà chúng ta là một tiểu cô nương đấy!”. Anh ấy ngước mắt lên nhìn tôi.
“Ờ ờ, tiểu cô nương, thế thì em nói kiểu khác, đang ve vãn tiểu cô nương hả?”
“Đáng ghét!”. Cố Đại Hải tôi một cái.
“Đừng có tưởng em không biết anh đang muốn gì, thực ra, em cũng nghĩ tới chuyện có con rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc!”. Tôi dựa vào lưng ghế, nhìn anh ấy.
“Thật chứ?”. Anh ấy sung sướng nhảy cẫng lên, chẳng khác gì một con gà chọi.
5.
Thẩm Lãng bị ngất ở văn phòng, bác sĩ nói do anh ấy mệt quá.
“Anh muốn chết hả?”. Tôi nói khi đến bệnh viện, thay ca cho An Nguyệt, từ lúc Thẩm Lãng vào viện, chị ấy cứ ở đó suốt. Mẹ tôi lo cho đứa cháu nên bảo tôi tới thay, đúng là mẹ hết quan tâm tới tôi rồi.
“Không phải là tại anh sợ về nhà nên mới phát bệnh sao?”. Tôi bảo. Anh ấy gầy đến mức cằm nhô cả ra.
“Thấy anh đáng thương quá nên em mới nói chuyện này với anh, em nghi là… Chỉ là nghi ngờ thôi nhé, chưa chắc đã đúng đâu”. Tôi đỡ anh ấy ngồi dậy.
“Thôi đi, giờ anh chẳng muốn gì hết, chỉ muốn ly hôn thôi.”
“Chuyện này có liên quan mật thiết đến việc ly hôn của anh, em nghi ngờ An Nguyệt không có thai.”
“Thật không?”. Thẩm Lãng sung sướng hỏi.
“Nghi ngờ thôi, nhưng cũng phải đúng tới chín mươi phần trăm, anh không thấy chị ấy chẳng hề bị nghén gì cả sao?”
“Tiểu Ngư, ở nhà mình, em là người thông minh nhất, giúp anh nghĩ cách rời khỏi cô ta đi!”. Thẩm Lãng nắm chặt lấy tay tôi.
“Không phải là chuyện dễ đâu! Nếu đúng thế thì anh được giải thoát, còn không phải thì cả hai chúng ta cứ đợi chết đi!”
“Ơ, sao chị không vào?”. Bỗng nhiên giọng Cố Đại Hải vọng vào.
“À, chị đang định đẩy cửa vào”. An Nguyệt vẫn đứng ở bên ngoài.
Không hay rồi, chắc chắn hôm ấy, An Nguyệt đã nghe thấy chúng tôi nói chuyện, chị ta sẽ tìm cơ hội hại chết tôi mất, thế nên tốt nhất là tôi cứ ở yên trong nhà mình, không về nhà bố mẹ nữa.
“Hay là cậu nhạy cảm quá?”. Lâm Sở đến, đưa thiệp mời dự tiệc cho tôi. Hôm đó, ngoài các nghệ sĩ ra còn có cả giới thương gia tới nữa, tôi và Cố Đại Hải, anh trai tôi và An Nguyệt, A Mông và Lý Triển Bằng, Triệu Bồi và Ngụy Tử Lộ, tất cả các cặp “oan gia” đều sẽ tụ tập ở đó.
Trần Lộ đã trở về rồi, chuyến này cô ấy mua rất nhiều đồ, nào là mĩ phẩm, tổ yến, quần áo… chất đầy thành một đống. “Đây, của cậu, nước hoa loại mới đấy!”. Cô ấy đưa cho Lâm Sở một lọ nước hoa.
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn!”. Lâm Sở cung kính nhận cứ như thái giám được ban thưởng.
“Tiểu Ngư, A Mông, của hai cậu đây, ba chúng ta giống nhau, cùng một bộ đấy!”. Cô ấy đưa cho chúng tôi mỗi người một cái túi lớn, chật ních.
“Cảm ơn nhé, cưng! Nhưng cậu không sao chứ hả?”. A Mông dường như thần cả người ra. Những việc tiêu tiền như thế này, tôi và A Mông chắc chắn sẽ làm, còn với Trần Lộ thì có đánh chết, tôi cũng không tin.
“Không sao, mình ổn mà! À, đúng rồi, lát nữa các cậu không phải đưa mình về đâu, anh ấy sẽ tới đón mình!”. Trần Lộ giờ đã “lột xác” trở thành một người khác, trên người toàn là hàng hiệu, đến cả sơn móng tay cũng thế, nếu là trước kia, cô ấy chỉ ra chợ, mua mấy lọ về, gọi là làm đẹp cho có thôi.
“Đây là…”. Chúng tôi mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô ấy được một người đàn ông tới đón, bước lên một chiếc xe hơi cực kì sang trọng.
6.
Hôm đó, tất cả các khách mời đều đến bữa tiệc, khiến cho đám nhà báo hết chạy ngược lại chạy xuôi để chụp hình. Cho dù trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng trước mặt vẫn giả lả nói cười, đúng là ghét không chịu nổi.
“Nghe em bảo này, anh không được đi lung tung, phải lu