XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kết Hôn, Anh Có Dám Không?

Kết Hôn, Anh Có Dám Không?

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341475

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1475 lượt.

ôn ở cạnh em!”. Tôi đứng bên cạnh Cố Đại Hải, đi đâu cũng phải có anh đi cùng, chủ yếu là để đề phòng An Nguyệt.
“Không nghiêm trọng đến thế chứ? Ở đây có rất đông người mà!”. Cố Đại Hải thấy tôi cứ thập thà thập thò ngó nghiêng, không chịu được liền nói.
An Nguyệt nãy giờ vẫn luôn nhìn về phía tôi, nhưng tôi đã phòng bị chu đáo, trước mắt chắc chắn không thể có chuyện gì cả, nghĩ thế, tôi quay lại cười với chị ta.
“Tiếp theo sẽ là tiếng khóc ai oán!”. A Mông bảo tôi.
“Trời ơi, con tôi!”. Trong phòng bệnh vang ra tiếng khóc theo đúng kịch bản.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý!”. Gương mặt thất thần của Triệu Bồi làm ai nhìn cũng thấy đau lòng.
“Chị đi đi, ở đây không có việc của chị!”. Tôi đẩy chị ta một cái, Ngụy Tử Lộ lập tức đỡ lấy.
“Cút đi! Tôi bảo cút!’. Tôi chỉ tay vào mặt Ngụy Tử Lộ, ép anh ta đi ra cửa. “Mau đi ngay cho tôi, không phải việc của các người!”
“Tiểu Ngư, mày độc ác quá đấy!”. Mẹ An Nguyệt kéo tay tôi.
“Cháu xin lỗi nhé, bác gái, lần này, người mà bác dự tính lại không phải là cháu. Tất cả mọi người đều nhìn thấy không phải cháu va vào chị ấy”. Dáng vẻ điềm tĩnh của tôi khiến người đàn bà đó bỗng chốc run tay. “Hơn nữa, bác chẳng biết diễn kịch đúng chỗ chút nào, ở đây chẳng có ai, tất cả mọi người đều ở cửa phòng cấp cứu hết rồi.”
“Tao… mày…”. Người đàn bà ấy lắp ba lắp bắp.
“Nhưng mà lúc nãy bác hét lên như vậy, cháu sợ bác sẽ bị phát hiện ra đấy!”. Thực sự tôi đã khiến bà già này tức đến chết, nhưng mà bố của An Nguyệt kịp lao vào, Cố Đại Hải cũng vội vàng kéo tôi ra. May cho người đàn bà chết tiệt đó, tôi chẳng muốn bẩn tay vì những việc này.
7.
Giờ đến lượt Dương Siêu phát điên lên, anh ta và Trần Lộ đã đổi vị trí cho nhau, ngày nào anh chàng cũng sống chết bám theo cô ấy.
“Anh nói cho em biết, em mà không gọi cô ấy tới, anh chết cho em xem!”. Dương Siêu đang đứng trên lan can gần chỗ làm của Lâm Sở. Đó là một nhà xưởng cao tới mười sáu mét, riêng cái lan can đó cũng cao tới gần mười mét.
“Có chuyện gì thế hả?”.Tôi hỏi. Lâm Sở run rẩy gọi điện thoại cho tôi, bảo có việc gấp, cần tôi tới ngay.
“Cậu tới rồi à? Anh ta định tự sát ở chỗ mình”. Lâm Sở sợ đến phát khóc.
“Gọi Trần Lộ tới đây, nếu không, tôi sẽ chết cho mọi người xem!”. Dương Siêu dọa. Chiếc giày của anh ta đột nhiên rơi xuống đất làm tôi giật thót.
“Được được, em sẽ lập tức gọi cho cô ấy!’. Tôi vội lao đi gọi điện thoại.
“Lộ hả, là mình, là mình đây, cậu mau tới đây đi, chỗ Lâm Sở, có việc gấp!”. Tôi định lừa cô ấy tới trước rồi mới nói rõ chuyện sau.
“Không cần đâu, là tên Dương Siêu muốn chết, đúng không? Để cho hắn nhảy đi, chỗ Lâm Sở cao nhất cũng chỉ có mười sáu mét, không chết được đâu mà lo!”. Trần Lộ nói rất bình tĩnh, giống như chẳng thèm để tâm vậy.
“Hả? Không phải thế đâu, cậu mau tới đây mà xem!”. Tôi ngồi bệt xuống đất.
“Không được, mình đang bận đi spa, đừng có làm phiền mình!”. Nói xong, cô ấy liền cúp điện thoại.
“Lúc nãy, mình cũng gọi nhưng cậu ấy không chịu đến, giờ phải làm sao? Đây là chỗ làm việc của mình, nhỡ có người chết thật thì còn làm ăn gì được nữa?”. Lâm Sở ngồi xuống cạnh tôi.
“Sao? Có chuyện gì mà bắt mình đến thế?. A Mông đã tới rồi.
“Bên đó… cậu tự xem đi!”. Lâm Sở chỉ lên trên.
“Dương Siêu! Anh làm cái quái gì ở trên đấy thế hả??”. A Mông lập tức nhìn theo tay Lâm Sở, ngẩn đầu lên quát.
“Gọi Trần Lộ tới đây! Nếu không, tôi chết cho mà xem!”. Dương Siêu lại tếp tục kêu gào.
“A lô, Trần Lộ… A lô! A lô!”. A Mông cũng bực mình gập điện thoại rồi ngồi xuống cùng bọn tôi.
“Nên gọi cho ai bây giờ?”. Tôi hỏi.
“Đợi đã!”. A Mông bấm điện thoại. “A lô, Lý Triển Bằng hả? Mau tới đây cho tôi!”
“Trời ơi, làm ơn đừng có chết ở đây!”. Lâm Sở bắt đầu quỳ xuống đất cầu khấn.
“Yên tâm, không chết được đâu, có lẽ mất ít máu sẽ làm đầu óc anh ta tỉnh táo hơn”. Tôi vẫn kiên quyết ngồi dưới đất.
“Anh có uống nước không?”. A Mông dựa lưng vào tường, ngẩng đầu lên nhìn Dương Siêu, bảo. Anh ta cứ ngồi mãi trên đó, hướng mắt nhìn ra bên ngoài.
“Lý Triển Bằng bị tắc đường hả?”. Lâm Sở quỳ chân rồi lục tục đứng dậy.
“Lát nữa Cố Đại Hải cũng tới, mình vừa nhắn tin xong”. Tôi huơ huơ chiếc điện thoại.
Hai tiếng sau đó, trời đã tối mịt, năm người chúng tôi ngồi dưới đất cũng đã mệt muốn chết. “Cô ấy mà không tới thì tôi sẽ không xuống đâu!”. Dương Siêu dựa trên lan can, xem ra đã kiệt sức rồi, hình như còn mệt hơn cả chúng tôi nữa.
“Sao? Vẫn chưa chơi đủ à?”. Trần Lộ đi một đôi giày cao gót tới mười phân lộp cộp bước tới, âm thanh đó chẳng khác gì tiếng xe cứu hộ, chúng tôi đứng lên ngay lập tức.
“Cụ cố ơi, cậu muốn hại chết bọn tôi đấy à?”. Lâm Sở bật dậy.
“Được rồi, anh làm trò gì thế? Mau xuống đi, ăn cơm đã rồi hãy nói!”. Trần Lộ giỏi thật, vừa mới khoát tay thôi, Dương Siêu đã lập cập trèo xuống, vừa xuống đất là nằm lăn ra luôn, chắc tại tê chân quá.
“Đứng dậy!”. Cả bọn chúng tôi không hẹn mà cùng quay ra quát anh ta.
Trong quán cơm, tất cả đều bận rộn gắp thức ăn, chỉ có Trần Lộ ngồ