
Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341476
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1476 lượt.
i yên hút thuốc, là loại thuốc nhập khẩu đắt tiền, nghe nói lúc hút sẽ cảm thấy ngọt. “Mọi người ăn xong thì đi đi, còn Dương Siêu thì ở lại đây, tôi có chuyện muốn nói với anh!”. Cô ấy bảo.
“Cậu nghĩ sẽ không sao chứ hả?”. Lâm Sở đứng bên ngoài tiệm ăn, ngập ngừng không đi, nói với tôi.
“Tốt nhất là cậu khóa chặt chỗ nhà xưởng đó đi, nếu không sau này anh ta lại muốn chết, đừng có gọi bọn mình tới nữa đấy!”. Tôi bước vào trong xe.
“Tới bệnh viện thăm chị dâu em chứ?”. Cố Đại Hải hỏi tôi.
“Không đi nữa! Về thôi, Bội Bội đang đói, đợi chúng ta về đó!”
“Hôm trước mẹ An Nguyệt nói gì với em vậy?”
“Chẳng có gì cả, bà ấy tưởng em đẩy An Nguyệt”. Tôi sửa lại ghế ngồi.
“Bà ta làm sao vậy? Sao lại hỏi em thế chứ?”. Cố Đại Hải đột nhiên dừng xe.
“Sao thế? Anh đang thương xót cho mối tình đầu hả?”. Tôi liếc anh ấy.
“Sao em lại nói vậy? Dù sao Triệu Bồi cũng bị người ta oán trách rồi mà”. Đại Hải châm một điếu thuốc.
Phù!... Tôi thổi tắt bật lửa. “Anh muốn làm em chết ngạt hả?”
“Giờ nói gì thì cũng vô ích, An Nguyệt có chết cũng không thừa nhận chị ta giả vờ đâu, trừ khi là có chứng cứ buộc tội”. Trong lòng tôi cũng thấy hơi ngại.
“Chứng cứ? Hôm đó chẳng ai tận mắt chứng kiến cả!”. Anh ấy đưa tay lên bóp trán.
“Đồ ngốc! Không phải trong khách sạn có máy quay sao?”. Tôi đến phục trí thông minh của Cố Đại Hải.
“Đúng rồi! Vợ ơi, em thông minh quá!”. Cố Đại Hải vui mừng đến nỗi ôm ghì lấy tôi, hôn lấy hôn để.
Nhưng sự thật là “người xấu trường thọ, người tốt đoản thọ”. Máy quay không ghi lại được những hình ảnh ngày hôm đó. Chúng tôi không nhìn thấy lúc An Nguyệt ngã xuống mà chỉ thấy lưng Triệu Bồi chắn ngay trước ống kính, Cố Đại Hải cũng đành chịu, không biết phải làm sao.
8.
“A lô, chuyện của cậu thế nào rồi?”. Tôi gọi điện cho Trần Lộ.
“Ra ngoài nói chuyện đi!”. Trần Lộ nói cho tôi tên một nhà hàng năm sao.
“Bên này! Bên này!”. Trần Lộ đang ngồi cùng bàn với một người nữa, đưa tay lên vẫy tôi lại phía mình.
“Đây là…”. Tôi đang do dự không biết goi là anh hay là chú.
“Đây là chồng tớ, A Hoàng!”. Trần Lộ nói không chút suy nghĩ.
“Ờ, A… Hoàng…”. Tên kiểu gì thế này? Ngày trước, nhà tôi cũng nuôi một con mèo mướp tên là A Hoàng, toàn thân lốm đốm, nhìn rất giống một con hổ.
“Xin chào! Ngộ là A Hoàng a!”. Người đàn ông này hại tôi suýt chút nữa thì không nói lên lời.
“Chồng à, anh đi lấy xe trước đi, em nói chuyện với bạn chút đã!”. Trần Lộ kéo cổ ông chồng kia xuống, nũng nịu bảo.
“Ờ, được, vậy thì hai người cứ nói chuyện đi, ngộ đợi hai người ngoài cổng a!’
“Cậu gặp tên này ở đâu thế hả?”. Tôi hỏi Trần Lộ.
“Cái gì mà tên này, là chồng mình đấy!”. Trần Lộ rút ra một hộp phấn trang điểm, là sản phẩm của Áo.
“Chuyện cậu với Dương Siêu sao rồi?”
“Còn sao nữa? Tan rồi, hoặc là anh ta có một trăm vạn, hoặc là mình có một trăm vạn, nếu không, vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau!”. Cô ấy vuốt mấy lọn tóc trước mặt, thản nhiên bảo.
“Một trăm vạn? Anh ta có thể kiếm đâu ra được chứ?”. Tôi bảo. Trần Lộ đúng là một con sư tử ngoác to mồm.
“Thế nên tan rồi đấy thôi”. Trần Lộ nhìn ra ngoài. “Thôi, không nói nữa, hắn ta muốn đưa mình đi dạo”. Nói xong, cô ấy liền xách túi lên và ung dung bước ra ngoài, chỉ còn mình tôi ở lại.
Chiều hôm đó, tôi cứ thế ngồi ngây ra trong quán cà phê, không phải là tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà là thế giới này thay đổi nhanh quá!
9.
Lâm Sở đi chụp ảnh ở khu tắm nước nóng, kiếm về một đống phiếu tắm miễn phí ở đó, thế là bốn người chúng tôi liền rủ nhau đi, không kèm theo người thân, những hoạt động thế này khiến tôi nhớ tới trước kia.
“Đúng là tuyệt thật! Lâm Sở, sau này, cậu nhớ kiếm nhiều lần miễn phí thế này nhé!’. Trần Lộ tuy giờ đã giàu có nhưng không bỏ được cái tính ham đồ rẻ, tôi nghĩ chắc cả đời này cô ấy cũng không thay đổi được.
“Này, Tiểu Ngư!”. Tôi đang ngồi uống nước ở bên ngoài thì Lâm Sở đi ra, bảo. “Cậu quen một bà bác sĩ khoa sản nổi tiếng lắm đúng không?”. Cô ấy vừa hỏi vừa lau tóc.
“Ờ. Sao thế? Không khỏe hả?”. Ngâm nước lâu nên tôi thấy khát, cứ tu nước ừng ực.
“Mình muốn thụ tinh nhân tạo!”. Cô ấy nói một câu khiến tôi giật nảy mình.
“Hụ hụ…!”
“Tiểu Ngư, xem cậu kìa, phì cả nước ra mũi rồi!”. Lâm Sở liên tục đập vào lưng tôi.
“Cậu điên rồi hả?”. Tôi bảo.
Lâm Sở nói cô ấy muốn có một đứa con, một đứa con chỉ thuộc về riêng cô ấy. “Mình rất bình thường”. Cô ấy nhìn tôi. “Đó là ước mơ của mình, trong xã hội thời trước thì sợ rằng cả đời cũng chẳng thực hiện được. Mình muốn có một đứa con, nó sẽ ở bên mình, gọi mình là mẹ, không cười nhạo người đồng tính…”
“Mình chỉ có thể hỏi hộ cậu được thôi, chắc chắn cậu sẽ phải chịu nhiều dị nghị lắm đấy!”
“Những gì mình phải chịu bây giờ chưa đủ sao?”. Lâm Sở cười đau khổ.
“Mình sẽ giúp cậu, nếu bệnh viện đó không được thì tìm chỗ khác!”. Tôi thấy mình không thể từ chối cô ấy được, như vậy thì quá đáng quá.
10.
“Tiểu Ngư đã nhìn thấy đoạn phim anh Trần quay chưa? Anh ấy quay em xinh lắm đó!”. Vừa mới t