Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kết Hôn, Anh Có Dám Không?

Kết Hôn, Anh Có Dám Không?

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341474

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1474 lượt.

ới toàn soạn, tôi đã bị Vi Vi kéo đi xem đoạn video quay bữa tiệc hôm trước.
“Đợi chút! Tua lại đi!”. Lúc xem trong phòng máy, tôi phát hiện ra một điều hết sức khác thường, theo như đoạn phim anh Trần quay được thì rõ ràng là An Nguyệt tự ngã sau lưng Triệu Bồi, còn Triệu Bồi chưa hề chạm vào chị ta.
“Sao vậy, Tiểu Ngư?”. Anh Trần tưởng băng có vấn đề gì.
“Anh Trần, sao cho em một băng nữa nhé!”
Cầm được cuốn băng đó rồi, tôi lại do dự, không biết có nên đưa cho Thẩm Lãng không nữa. Tới khi hết giờ làm, đột nhiên tôi gặp An Nguyệt trước cổng tòa soạn. “Chị muốn nói chuyện với em!”. Nhìn dáng vẻ chị ấy, chắc không phải có ý tốt mà tới tìm tôi.
“Đi đâu cơ?”
An Nguyệt lái xe vào một con hẻm vắng người. “Ở đây có một quán cà phê rất ngon, trước đây, chị và anh trai em thường hay tới”. Điệu bộ chị ấy rất thản nhiên.
“Chị muốn nói gì vậy?”. Tôi gọi một ly cà phê. An Nguyệt chẳng nói gì hết, chỉ xoay xoay chiếc cốc trước mặt.
“Tiểu Ngư, em là cô gái thông minh nhất mà chị từng gặp.”
“Đó là do anh Thẩm Lãng quá ngốc, chứ không phải vì em thông minh.”
“Nói thật nhé, chị nghĩ, em cũng biết hôm đó không phải là Triệu Bồi đẩy chị”. Chị ta dựa lưng vào ghế.
“Còn gì nữa không?”. Tôi đặt chiếc thìa pha cà phê trong tay xuống.
“Chị không có thai, đó chỉ là lừa Thẩm Lãng thôi.”
“Cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra mà”. Tôi uống một ngụm cà phê.
“Nhưng chị đã giúp em báo thù rồi, Triệu Bồi vốn xấu xa nên cũng đáng đời lắm!”. Ánh mắt An Nguyệt đột ngột sang lóe lên.
“Việc của em chẳng liên quan gì tới chị cả.”
“Đúng là không liên quan. Nhưng tốt nhất là em nên giấu kín chuyện này cho chị. Em nói đi, muốn Triệu Bồi bị làm sao? Chị có thể khiến cô ta đau khổ tới mức không muốn sống nữa.”
“Em chẳng muốn thế nào cả. Chị có biết là chị đã làm những gì rồi không? Lừa mọi người trong nhà em, chị sẽ không có kết cục tốt đâu, hơn nữa, người mà chị muốn hạ thủ chẳng phải là em sao?”. Tôi bảo. Thì ra chị ta muốn trao đổi điều kiện với tôi.
“Trong cuộc đời chị, người khác chỉ có thể hoặc là kẻ thù hoặc là bạn bè.”
“Vậy thì tiếc quá! Chúng ta là kẻ thù. Ngày mai băng ghi hình chị đóng kịch sẽ được đặt trên bàn làm việc của Thẩm Lãng.”
“Mày nói cái gì?”. An Nguyệt đột nhiên đứng dậy, xông vào cướp túi xách của tôi, đổ hết đồ đạc trong đó ra bàn.
“Tôi sao có thể để một thứ quan trọng như vậy ở đây chứ?”. Tôi cười nhạt rồi lấy lại cái túi, ung dung bước ra cửa.
“A lô, Cố Đại Hải, ông xã à, em tìm được băng ghi hình chứng minh Triệu Bồi không đẩy An Nguyệt rồi”. Tôi gọi điện thoại, bảo Đại Hải tới đón.
“Thật sao? Vợ à, em giỏi quá!”. Anh ấy rất kích động.
“Thôi đi, không phải nịnh hót em, cái băng đó em để ở…”. Bỗng một tiếng “két” chói tai từ đâu vang tới, tôi nghe thấy tiếng ô tô vang lên bên cạnh, rất khó chịu.
Tôi có cảm giác mình bay lên trời, toàn thân nhẹ bẫng. Tôi thấy An Nguyệt ở bên cạnh tôi, vừa gần lại vừa xa. Là sao chứ? Gương mặt của Cố Đại Hải cũng xuất hiện trước mắt tôi, bên tai tôi nghe thấy anh ấy liên tục gọi: “Vợ, vợ ơi…!”, còn có cả anh trai tôi, cả Bội Bội, A Mông, Lâm Sở, Trần Lộ…
11.
Tôi nghe thấy tiếng người nói ồn ào xung quanh mình. “Bác sĩ, có sao không ạ?”. Đó là một giọng nam nghe rất quen nhưng tôi không thể nhớ được là ai.
“Không sao, phẫu thuật rất thành công.”
“Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!”
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, mọi người đều đang ở xung quanh, mẹ tôi khóc nhiều quá, trông cứ như cả người toàn là nước mắt ấy.
“Chẳng phải là… con chưa chết sao?”. Tôi muốn giơ tay ra lau nước mắt của mẹ nhưng lại không làm nổi.
“Nói linh tinh!”. Lâm Sở, A Mông và Trần Lộ cùng ùa tới ôm lấy tôi.
“Gì thế?... Các cậu muốn mình chết ngạt đấy à…?”
“Vợ ơi, vợ ơi… Em tỉnh lại rồi!”. Một người đàn ông đột nhiên ôm chặt lấy tôi.
“Bỏ ra! Bỏ ngay ra! Anh là ai?”. Tôi cố gắng đẩy anh ta ra.
“Hả?”. Anh ấy dụi mắt. “Vợ à, là anh, Cố Đại Hải đây!”
Bác sĩ bảo tôi có thể ra viện được rồi, nhưng vì bị chấn thương ở đầu nên tôi bị mất một phần kí ức.
“Thật sự em không nhớ anh là ai sao?”. Cái người tên Cố Đại Hải đó suốt ngày cứ bám riết lấy tôi.
“Tôi không quen anh!”. Tôi rút tay ra khỏi tay anh ta.
“Đấy là chồng cậu. Tiểu Ngư, cậu quên hết rồi sao?”. Lâm Sở nói thêm vào.
“Chồng cái đầu cậu ấy! Cho dù mình và Ngụy Tử Lộ bye bye rồi nhưng cũng chẳng đến mức tìm bừa một người khác để cưới chứ!”. Tôi đạp cho Lâm Sở một cái.
“Chính xác là cậu đã vớ bừa một anh chàng để kết hôn đấy!”. A Mông quay đầu tôi lại, bảo.
Tôi ngồi xem album ảnh ở nhà, tất cả đều là ảnh của tôi và Cố Đại Hải, đó là ảnh cưới.
Mọi người đều bảo Cố Đại Hải là chồng tôi, nhưng thật kì lạ, tôi nhớ được gần hết, chỉ có Cố Đại Hải và quá trình xảy ra tai nạn kia là chẳng nhớ được chút nào. Thẩm Lãng bảo lúc đó tôi nhất quyết đòi cưới, thậm chí còn “tiền trảm hậu tấu”, lén lút đi làm thủ túc đăng kí kết hôn rồi mới về báo cáo.
“Mẹ, con muốn đưa Tiểu Ngư về nhà, có thể về nhà rồi cô ấy sẽ nhớ lại”. Cái người tên Cố Đại Hải đó cứ khóc mãi không th


Insane