
Tác giả: Tinh Dã Anh
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341882
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1882 lượt.
ần chủng, nghìn vàng khó mua. Cô dám tùy tiện cho nó phối giống với lừa sao? Tôi cảnh cáo cô. Đây là con ngựa yêu quý nhất của đương gia. Cô mà làm bừa, cẩn thận kẻo đương gia cho lừa làm chuyện đó với cô đấy.
- Trời tối đen như mực, ngươi bảo ta đi đâu để tìm con ngựa cái thuần chủng, nghìn vàng khó mua cho nó chứ? Nếu nó có thể chấp nhận, vậy thì ta…
- Cô cô cô đúng là hạng nữ nhân vô liêm sỉ. Sao cô có thể tùy tiện nhắc đến chuyện giường chiếu như vậy?
- Nữ nhân có liêm sỉ thì cuối cùng cũng vẫn bị nam nhân đưa lên giường đấy thôi. – Xin lỗi nhé. Nàng chính là hạng nữ nhân tùy tiện như vậy đấy. Hứ!
- Làm sao cô có thể xứng với đương gia được chứ?!
- Bây giờ tìm đối tượng kết hợp cho Bôn Tiêu hay là cho đương gia của ngươi đây?
- Hừ! Tôi không thèm tranh cãi với cô nữa. Cô mau cho ngựa ăn đi. Đây là nhiệm vụ đương gia giao cho cô đấy.
- Cho ăn thì cho ăn. – Nàng đổ yến mạch vào chậu và nghĩ nên dùng cách gì để nịnh con súc sinh còn tai quái hơn cả chủ này. Nó không để ý chuyện nàng đã làm với chủ của nó hôm nay chứ? Ồ, nói cho cùng thì đó vốn là chỗ của nó mà. Nàng đã xâm phạm chỗ của nó mà còn muốn tùy ý cho nó ăn sao? Dường như là không thể. Ồ, trước đây, có vài lần nàng trông thấy Long Hiểu Ất cho nó ăn. Hắn vừa cho nó ăn, vừa vuốt cổ nó, vỗ đầu nó. Vậy thì nàng cũng dứt khoát phát huy tình yêu thương đó…
Nàng đang định giơ tay ra thì giọng Tiểu Bính lại vang lên bên cạnh:
- Đừng chạm vào!
- Lại sao nữa?
- Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Bôn Tiêu không thích ai ngoài đương gia lại gần nó. Đến cả tôi cũng không dám chạm vào nó. Hơn nữa… Hừ, vừa rồi đương gia đã dặn tôi không được để cô chạm vào nó.
- Tại sao? – Bảo nàng cho ngựa ăn mà lại không cho chạm vào nó sao?
- Bôn Tiêu là chú ngựa ngày chạy cả nghìn dặm, cực kỳ chăm chỉ. Đừng để thói quen lười biếng của ai đó nhiễm sang nó. – Tiểu Bính nhếch mép: – Đây là nguyên văn lời dặn của đương gia. Cô không biết là đương gia rất coi thường cô sao? … Này, cô quay người định đi đâu thế?
- … Dắt con lừa cái sang đây cho con ngựa ngày chạy nghìn dặm của hắn. Ta muốn xem sau khi nó nhiễm thói quen của con lừa thì nó có thể chạy được nữa không? Khốn khiếp!
Nói xong, nàng bất chấp tiếng thét kinh hoàng của Tiểu Bính và tư thế bảo vệ con ngựa anh dũng của hắn, cũng không cần biết số phận của mình sẽ ra sao, tự mở cửa chuồng bên cạnh tìm con lừa cái đang đói khát đó. Tuấn mã kết hợp với lừa cái thì sẽ sinh ra con gì? Bây giờ nàng thật sự rất hứng thú với thí nghiệm này.
©STE.NT
- Tiểu thư, không hay rồi. – Tiểu Đinh chạy vào chuồng ngựa đúng lúc nàng đang định dắt con lừa ra: – Giả quản gia sai em đi gọi tiểu thư về đại sảnh ngay. Nhanh lên, nhanh lên. Họ đến rồi.
- Ai đến? Ái chà! Mặc kệ ai đến, phải giải quyết chuyện với con súc sinh đó trước đã.
- Tiểu thư nên lo cho hạnh phúc của chính mình đi đã. Tiểu thư, vị tiểu thư học rộng hiểu biết, tao nhã dịu dàng, hiền thục nết na, cầm kỳ thi họa mà Tiểu Bính nói đến rồi!
- Ồ… – Nàng đáp một tiếng lấy lệ, giữ con lừa đứng lại, lúc này mới phản ứng kịp ý câu nói của Tiểu Đinh: – Gì cơ?
- Ha ha! Hóa ra Lâm viên ngoại đã đưa nhị tiểu thư nhà ông ấy đến ra mắt đương gia. – Tiểu Bính lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đại sảnh: – Nếu đã như vậy thì tiểu thư mau đến đại sảnh đón khách để xem người ta thế nào, cô thua cũng tâm phục khẩu phục.
- Tiểu thư sẽ không thua đâu. Phải rồi. Tiểu thư! – Tiểu Đinh kéo tiểu thư của mình ra khỏi chuồng ngựa, lắc mạnh vai nàng: – Phải rồi. Em nghe nói nhị tiểu thư nhà họ Lâm đó rất giỏi đàn. Cô ta đang định đàn cho đương gia nghe đấy. Tiểu thư, tiểu thư luyện khúc Lệ phượng hoàng đến đâu rồi?
- Đánh… đánh… đánh đàn ư?
- Đúng vậy. Đương gia thích nhất là những cô nương có khí chất, tinh thông cầm kỳ thi họa. Tiểu thư không biết sao? Hồi đó, không phải Giả quản gia vì muốn cô luyện đàn mà đã mua đàn cho cô à, rốt cuộc cô luyện thế nào rồi? Kể cả là bật pưng pưng thì dù sao cũng có thể chơi trọn vẹn một khúc nhạc chứ?
Nàng dùng bàn tay vẫn còn dính đầy yến mạch ôm lấy đầu với bộ dạng đau khổ, cười xòa:
- Ta chỉ giỏi gẩy linh tinh thôi, nếu để ta lôi đàn ra thì lại có người mất mặt đấy.
- Tiểu thư, em xin tiểu thư đó. Trong lúc quan trọng này, tiểu thư có thể tỏ ra nữ tính một chút được không? – Tiểu thư cứ như vậy thì sẽ khó lấy được thiện cảm của đương gia lắm.
- … – Nàng rất muốn không keo kiệt thể hiện một chút nữ tính đã giấu kín đó nhưng vì chôn giấu quá lâu nên cũng rất dễ quên mất. Lần trước nàng thể hiện vẻ nữ tính quý giá của mình là lúc nào ấy nhỉ? Ồ! Đây là một câu hỏi, một câu hỏi lớn.
- Tiểu thư, không phải là Tiểu Đinh kích động cô. Nếu hôm nay, người khác muốn chiếm lấy đương gia thì cũng mặc nhưng đó lại là nhị tiểu thư nhà họ Lâm, lẽ nào cô cam lòng sao?
- Ồ! Nhị tiểu thư nhà họ Lâm? – Nàng sực tỉnh từ câu đố thiên cổ kia, nhìn Tiểu Đinh chớp chớp mắt: – Nhị tiểu thư nhà họ Lâm… là ả có đầu chân còn ít thịt hơn cả thịt trong nhân bánh chưng đó ư? Cô ta trước mặt nữ nhân, cằm còn