Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341718

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1718 lượt.

huynh không đỡ tôi để tôi ngã chứ?
- …
- Áo váy của tôi, áo váy của tôi đâu? Huynh còn ngây người ra làm gì? Mau mặc đồ vào đi.
- …
- Lần này bị hắn bắt thì không chỉ là phạt đứng cầm cành hạnh đỏ nữa đâu, hắn sẽ chôn tôi xuống đất luôn đấy.
- …
- Em nhìn mà không nhận ra à? Ta vừa làm xằng cùng đàn ông đó!
- … Tiểu thư không thể đợi em quay đi rồi hãy nói sao?
Bạch Phong Ninh ngồi bên mép giường, tay chống cằm nhìn cành hạnh đỏ vì Long Hiểu Ất quay về mà nhảy vội xuống, bổ nhào tới mặc đồ, bỏ lại hắn nằm lạc lõng trên giường.
Hắn bỗng lại muốn gọi nàng là đại tẩu bằng cái giọng hằn học.






“Cha” về ư? Thôi chết rồi!
Lồm cồm bò dậy, y sam xộc xệch, đầu tóc rối bời, muốn giấu càng lộ, chưa đánh đã khai, ở đây không dâm loạn.
Long Tiểu Hoa quấn chặt dây lưng, váy quết dưới đất, kéo đi một vòng, vì đi giày trái nên nàng đã ngã nhào xuống đất. Nàng đã từng nghĩ tới trăm ngàn cách đón Long Hiểu Ất trở về. Có cảnh tượng nàng sẽ mở to mắt nhìn hắn từ trước mặt mình lạnh lùng lướt qua. Cũng có cảnh nàng làm như không có chuyện gì, vỗ vai hắn nói: “Ái chà!đã lâu không gặp. Lần này chuẩn bị phải đợi bao lâu nữa đây.” Thậm chí nàng có thể học cả tiếng hứ lạnh lùng của các mỹ nhân trong sách, lãnh đạm nói: “Hứ! Huynh ra ngoài còn biết đường về sao?”…
Nhưng không hề có những cảnh tượng như vậy. Y phục xộc xệch, đầu thì nặng trịch, nàng lồm cồm bò dậy, giống như mộ kẻ gian trước mặt hắn, hạnh đỏ vượt tường, kẻ mang tội danh thiên cổ, chỉ có thể ôm lấy chân hắn mà nói: “Đương gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Nhưng mà vẫn may, ít nhất lần này nàng không hề ngã dưới chân hắn, vậy cũng coi như tiến bộ lắm rồi.
- Nhưng em cảm thấy Giả quản gia sai rồi. Với dáng vẻ của cô… – Cực kỳ dâm đãng! – hoàn toàn không biết hai chữ “Xấu hổ” viết thế nào.
- Long tiểu thư, mời đứng lên. Dù sao tiểu thư cũng đang là người giúp đỡ ta, sao ta có thể để tiểu thư bò trên mặt đất như vậy được? – Lâm viên ngoại vội vàng giơ tay ra đỡ.
Long Tiểu Hoa bĩu môi, lập tức đứng lên. Nàng vốn chẳng làm gì có lỗi với Lâm viên ngoại, bò trên mặt đất với dáng vẻ đáng thương để mong sự cảm thông của ai chứ?
- Long Hiểu Ất không có nhà. Khế ước của các người cũng do hắn ký. Có chuyện gì đừng đến tìm tôi. – Nàng lập tức xua tay chứng minh mình chẳng liên quan gì đến khế ước cả.
- Lần này, ta không đến tìm ông chủ Long, mà là đến tìm cô.
- Tìm tôi ư? Có phải trong khế ước nói hắn bán tôi, đợi hắn đi rồi thì đến nhận người phải không? Tôi không cần biết. Tôi không bán thân. Nhá!
- Vậy bán nghệ thì sao?
Lâm viên ngoại xua tay, đáng giá nàng, bộ dáng ám muội khiến nàng không thể không hiểu lầm. Nàng lập tức giơ hai tay che trước ngực, lùi lại. Lúc này, sao Bạch mã hoàng tử không xuất hiện để thể hiện màn anh hùng cứu mỹ nhân chứ? Đúng rồi… Đúng rồi. Hắn còn đang ngồi ở đầu giường của nàng giận dỗi. Thật đúng là không trông mong gì kẻ háo sắc.
- Ông muốn tôi đến quán trà của ông đọc dâm thư sao? – Nàng thật sự chỉ có cái này có thể coi là tài nghệ. Nếu ông ta không sợ quán trà của mình bị coi là nơi dâm loạn trước bàn dân thiên hạ, bị đóng cửa vì tội danh hủy hoại thuần phong mỹ tục, thì nàng hoàn toàn có thể vì bảo vệ bản thân mà hy sinh một chút hình tượng trong trắng của mình.
- Ta muốn mời Long tiểu thư đến quán trà diễn kịch.
-Diễn kịch ư?- Nàng cao giọng, tròn mắt nhìn Lâm viên ngoại: – Diễn vở kịch nào?
- Võ Tòng đánh hổ.
- Xì! – Vở kịch chỉ có hai người, nàng đương nhiên không cho rằng Lâm viên ngoại sẽ mời nàng diễn vai Võ Tòng trong vở đó.
- Ái chà! Cô không biết đấy thôi. Từ sau khi cô diễn vai đó, vở kịch được rất nhiều người yêu thích. Khách đến trà quán đều nói thiếu vai diễn của cô thì họ không đến nữa. Ta đã vất vả giải thích mấy hôm nay rồi, giờ chỉ có thể chạy đến đây cầu cứu cô thôi.
Hóa ra hổ cái cũng có thể được hoan nghênh như vậy. Nhưng hứng thú của đám khán quan đó sao có thể quan trọng hơn sở thích đọc dâm thư của nàng được chứ.
- Thật không ngờ cũng có người giống như ta, biết thưởng thức tài nghệ của đại tẩu. – Giọng nói phiêu diêu thoát tục, âm cuối lại đậm vẻ phong trần lướt theo Bạch Phong Ninh bước qua cửa tiền đình rồi truyền vào đại sảnh.
Long Tiểu Hoa quay đầu nhìn hắn đang rảo bước tới, y phục trên mình vẫn xộc xệch, mái tóc rối bời sau trận vận động trên giường vẫn buông xuống, ánh mắt như báo với thiên hạ rằng hắn vừa làm chuyện “vợ bạn không khách sáo, chăm sóc cả trên giường”. Tốt lắm! Xem ra hắn chẳng hề có ý định chùi mép sau khi ăn vụng.
- Bạch thiếu chủ, sao thiếu chủ lại… – Lại thế này? Lâm viên ngoại nuốt mấy chữ đó trong bụng. Rõ ràng ông ta biết “không nhìn những thứ vô lễ, không nghe những điều vô lễ”, chỉ là cũng may, ông ta còn chưa gả con gái mình cho kẻ bất lương này.
- Lâm viên ngoại, rất vui được gặp, rất vui được gặp. Bạch mỗ nhận sự ủy thác của Long huynh đến Long phủ thăm đại tẩu. Đang nói chuyện ở trong phòng thì nghe thông báo, chúng tô


Snack's 1967